Tham gia diễn dàn cũng lâu rồi hôm nay em mới chia sẻ một chút về chuyện riêng của mình. Em không muốn giữ mãi trong lòng, em stress mấy hôm nay rồi, nếu cứ giữ trong lòng chắc em điên mất....
Em và anh quen nhau khi anh còn là sinh viên trường Cao Thắng, vừa tốt nghiệp, không có việc làm nên làm lễ tân buổi tối, còn em thì đang là sinh viên năm 2 đại học. Lúc em quen anh anh vẫn còn đi chiếc xe đạp cà tàng, có khi chạy từ quận 1 về quận 5 mà sút sên không có tiền sửa. Em biết đàn ông nếu em đưa tiền anh sẽ tự ái, nên em lựa chọn....đi bộ về nhà cùng anh, rồi đi bộ thêm 15p về nhà mình.
Em làm bartander cho một nhà hàng Nhật, đi học về, em lụi cụi nấu cơm mang cho anh, chỗ làm chỗ trợ một bữa cơm chiều em cũng nhường mang qua anh (chỗ làm 2 đứa kế bên). Anh bệnh một tay em thuốc thang, anh buồn em là người ở bên, mặt dù những lúc nóng giận anh vẫn hay quát mắng nặng lời. Anh nói cha mẹ anh ngoài Lâm Đồng làm nông, em còn khuyên anh ráng liên thông cao đẳng lên đại học rồi ra trường đón ba mẹ lên phụng dưỡng. Lúc anh liên thông đại học, em chạy ngược chạy xuôi sách vở, ăn uống, chưa bao giờ e than thở một lời.
Anh là một người thật thà, siêng năng, có chí hướng, em động viên anh chỉ cần lo học hành, mọi thứ đừng lo lắng, em sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ anh. Mùa hè năm 2015 anh đưa em về ra mắt gia đình. Đợi học xong đh sẽ làm đám hỏi. Cha mẹ anh không nói với em những chê em mập, xấu, mặc dù em trắng trẻo và hầu hết đều nhận xét rất xinh (cha mẹ anh rất sỉ diện, để ý lời nói của hàng xóm, họ hàng).
E cũng cố gắng tập thể dục, rồi tối đi học thêm tiếng hoa, em muốn phấn đấu vì tương lai hai đứa. Bao nhiêu cố gắng, vung đắp cho đến tết 2015-2016, cậu em mất ngày 18tet, em phải về quê gấp, nên anh nt e đã không trả lời kịp, thế là anh chửi bới mắng mỏ em. Lúc giận quá em đã nói nặng lời (có liên quan tới cha mẹ anh, đại khái là em nói có chuyện vậy sao cũng giận, ảnh nói cha mẹ ảnh trách em tết không về nhà ảnh mà về nhà em, em nói cậu em mất nhà ảnh không hề hỏi thăm mà còn trách móc). Thế là cha mẹ ảnh tự ái, nói em xúc phạm. Em năn nỉ hết lời, em ngồi trước nhà trọ ảnh cả đêm mong anh tha lỗi, em gọi cho ba mẹ anh mặc lời mắng nhiếc, xỉa xói, mặc cho cha mẹ anh cúp máy không muốn tl.
Lúc mới quen anh, em rất bướng bỉnh, nóng tính và có thói quen ném đồ, nhưng lúc nóng giận em không hề có ý nghĩ nào xấu cả. Em biết điều đó không tốt nên cũng đã cố gắng sửa, thay đổi gần như 80% tính cách của mình, điềm đạm hơn, biết lắng nghe hơn, biết nghĩ tới cảm giác của người khác hơn.
DƯới sự kiên trì của em, cha mẹ ảnh đã tha thứ, anh học 1,5đh ở ĐHSPKT, lúc anh làm đồ án không có thời gian gặp nhau, em không hề trách móc mà còn động viên anh nhiều hơn. Lúc anh bị té xe, em phải dậy từ 5h sáng nấu ăn rồi chạy từ quận 5 lên thủ đức để mang đồ ăn sáng cho anh. Em đã làm hết những gì mình có thể để vừa lòng anh, đi không được đi trước anh, nc với anh phải dạ vâng, không được cắt ngang lời anh, không được nói động tới bất cứ ai trong họ hàng anh dù đúng hay sai.
Tụi em gần như 1 năm nay rất ít khi cãi nhau, thời gian gặp nhau không nhiều nhưng tình cảm vẫn như lúc đầu. Anh có một thói xấu đó là mỗi lần cãi nhau, anh đều mang hết những chuyện cũ ra để chì chiếc, nhiếc móc em mà không nghĩ những gì em đã làm cho anh, đã nghĩ cho anh. Anh cũng đã về ra mắc ba me em. Hôm tết tây anh nói chia tay vì chán, em hỏi thì anh nói anh muốn học tiến sĩ, anh sợ làm lỡ tuổi xuân của em, em hạnh phúc biết bao nhiêu. Em nói là em đợi anh, không phải vì mong anh thành ông này bà nọ, chỉ mong anh vui vẻ với ước mơ của mình là được.
Tối hôm giao thừa, anh qua chở em đi chơi, hôm đó em vẫn phải đi làm, em về nhà nhưng cty gọi đột xuất, em phải mở máy khoảng 15p để xử lí, em nói với anh là em buồn bản thân mình, em làm không tốt công việc. Thế mà anh nghĩ em làm tâm trạng anh tệ, nói em không thay đổi, mỗi lần buồn làm ảnh hưởng đến anh, anh cảm thấy cô đơn khi ở cạnh em.
Em về quê thăm nhà thì em nt anh không tl, gọi thì anh bảo phiền. Em nói em cho anh thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa, thì 2 hôm sau anh nói là anh chịu đựng nửa năm rồi, anh cảm thấy có lỗi nên không dám nói chia tay, anh chịu đựng em, anh mệt mỏi với em, anh muốn tìm người hợp 100% với anh. Em buồn cười nghĩ "Nữ nhân kiên cường thường là tình trường bại tướng". Những điều em ghi ở đây chỉ là những phần nhỏ em bỏ ra, hy sinh vì anh, nghĩ cho anh, mà câu nói ấy khiến em ngỡ ngàng. Anh mang chuyện em mập, rồi chuyện với ba mẹ anh tết năm trước để nhắc đi nhắc lại lỗi lầm của em. Trong khi anh luôn miệng nói em con người em độc ác, xấu xa, sau này lợi dụng lừa hết tiền anh. Mà anh không nghĩ khi quen em anh chỉ có hai bàn tay trắng.
Đi qua hết những tháng năm vất vả, khó khăn rồi anh bỏ lại em. Em không trách, không giận. Cũng không biết năm tháng ấy em đã sai ở đâu, càng không biết mình phải làm gì để gọi là tận tâm, hết lòng với một người. Em chấp nhận buông tay, em mệt mỏi lắm. Em không sống vì mình, em còn gia đình, em không muốn suốt cuộc đời còn lại, vì tình yêu của mình mà người ta khinh rẻ gia đình em. Những năm tháng tuổi trẻ em dành để yêu một người nhưng không cách nào có đươc. Tình yêu giống như thuốc độc, biết là độc, mà vẫn muốn uống...
Chuẩn bị qua năm rồi, em muốn mình nhẹ lòng. Qua năm chắc em sẽ đi du học để quên những năm tháng ngu muội ấy. Đi qua hết năm tháng tuổi trẻ rồi, anh trả em về với con số 0 tròn trĩnh. Em khóc hết nước mắt cũng không hiểu được mình đã sai ở đâu. Em lựa chọn tha thứ cho anh, cũng là để giải thoát cho cõi lòng minh. Thôi thì đành vậy, duyên nợ đến đó tận rồi, em không cưỡng cầu được nữa.