Trở lại.....và ăn hại như xưa! Sau một thời gian lo gánh nặng cơm áo gạo tiền, giờ mình xin phép đào mộ lại topic này để post phần còn lại câu chuyện của mình!

Tóm tắt mấy chap trước: Chia tay mối tình đầu trong trắng như tờ giấy trong đau khổ. Từ một anh mọt sách trở thành một kẻ bất cần đời, rượu trà thuốc lá đủ. Giờ chuyển sang một bước ngoặt mới của cuộc đời. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ:

Ba tháng sau…..
- Nguyễn Văn Vinh, Văn Vinh đâu?? Lại nhận áo quân sự nhanh lên?? Ối trời, hút thuốc khiếp thế, khói bay mù mịt cả rồi?? Hút…..hụ hụ….khục…..Kinh quá!! – Ông thủ kho trường quân sự làu bàu.
- Ở đây có biển cấm hút thuốc đâu? Áo đâu hả bác? Ngắn thế này mặc cho con gái à?? - Tôi cũng làu bàu không kém.
- Hết rồi, không mặc thì ở trần nhé. – Ông ta quắc mắt, trợn ngược lông mày nhìn như Trương Phi làm tôi tụt hết cả huyết áp.

Vậy là tôi bắt đầu năm thứ hai Sinh viên bằng một kỳ học quân sự gần 2 tháng. Đợt chúng tôi đi, ngoài bọn Khoa Thể dục thì chỉ có mình khóa tôi là bên Sư phạm, còn lại toàn là đám sinh viên bên trường Ngoại Ngữ. Phải nói là lúc mới biết tin được học chung cùng đám Ngoại Ngữ, cả lũ con trai Sư phạm Sử chúng tôi mừng như bắt được vàng. Nghe đồn gái Ngoại NGữ toàn chân dài, da trắng nên thằng nào thằng nấy đều hăm hở đếm từng ngày đi nhập học quân sự. Xuống đến trường quân sự mới biết là đúng là chân dài thật, nhưng nào đến lượt mình. Đám đực rựa bên Khoa Thể dục toàn cơ bắp cuồn cuộn, men lỳ phát ngầu cứ xúm xít bên các em ấy, còn chục thằng khoa Sử tụi tôi cơ bắp con chuột bị hất văng ra xa không thương tiếc.

Lớp tôi ít nam, chỉ được 6 thằng: Thành, Sơn, Lương, Bảo, Mạnh và tôi. Lớp B có thêm 5 đứa nữa. Vậy là gộp chung thành một tiểu đội 11 người. Đây cũng là lần đầu tiên tôi trải qua cảm giác nằm trên giường tầng bằng sắt, và nó để lại cảm giác rất khó quên: Ê ẨM. Cạnh giường tôi là thằng Sơn. Phía trên là thằng Lương. Cũng nhờ khoảng cách gần như vậy mà chúng tôi trở nên thân với nhau hơn so với hồi năm nhất còn bỡ ngỡ. Thấy tôi ôm cây đàn theo, cả đám xúm lại bắt tôi biểu diễn.

Rồi lại thi nhau bắt tôi phải tập cho tụi nó. Tôi tất nhiên là không từ chối. Học phí là 1 điếu thuốc 1 buổi tập đàn. Sau dần, tôi còn tập thêm cho vài đứa thói quen ….hút thuốc. Nhờ năng khiếu sư phạm của mình, đám học trò đó của tôi tiếp thu nhanh trong việc tập hút thuốc và ì ạch trong việc làm quen với từng phím đàn.

Vì là tiểu đội nam duy nhất trong trung đội 3 nên nghiễm nhiên chúng tôi bị các thầy giám sát rất chặt. Ngay lúc mới nhập học đã bị chỉnh lý một buổi về các quy định như đi ngủ trước 10h, tắt đèn khi đi ngủ, giữ im lặng. Ca gác đêm không được bỏ, và nhất là không được quan hệ bất chính (dùng đúng từ của các thầy quân sự). Tội nặng nhất là quan hệ bất chính. Nếu bị phát hiện thì bị đuổi học ngay tức khắc. Quy định là thế nhưng thực tế năm nào cũng xảy ra vài vụ bắt được các đôi đang hú hí với nhau. Có đôi thậm chí còn bị bắt tới vài lần trong lúc đang hành sự sung sướng.

Chúng tôi chấp hành nghiêm chỉnh quy định được đúng tuần đầu tiên. Đúng 10h cả lũ con chiên ngoan đạo lại rúc vào màn, tắt điện và đánh một giấc ngon lành. Đối diện với phòng của chúng tôi là dãy phòng của đám sinh viên Ngoại Ngữ, toàn là con gái. Mỗi tối từng đàn bướm trắng lại bay vòng vèo khắp sân, trên ghế đá, lướt qua khung cửa sổ phòng chúng tôi. Đã thế mỗi lần đi qua phòng, từng tốp lại rộ lên những tràng cười khó hiểu. Con gái gì mà vô duyên thiệt!! Mà nào phải riêng tôi khó chịu. Cả mười thằng còn lại cũng vừa cảm thấy nực trong người vừa nuốt nước bọt ừng ực.

- Phải làm gì đi chứ tao thấy ngột ngạt quá! Chúng nó cứ lượn ra lượn vào ngứa hết cả đít!! - Thằng Tuấn Anh lớp B phá tan bầu không khí kín như bưng trong phòng.
- Làm gì?? Cứ cho tụi nó lượn, mỏi chân khắc biến hết - Thằng Thành chép miệng.
- Ờ, gần 10h rồi, tụi nó lượn như thế sao không thấy thầy nhắc nhở gì cả nhỉ. – Thằng Sơn có vẻ tức tối hơn cả.
- Thì chắc…. – Thằng Lương chưa nói hết câu thì cả đám như đứng tim khi nghe tiếng con gái thánh thót bên cửa sổ:
- Này các bạn ơi….

Chúng tôi đồng loạt quay đầu lại, đều răm rắp. Một nàng thơ bỗng dưng ở đâu xuất hiện, đang đứng chống nạnh ngoài cửa sổ nhìn vào. Chả lẽ từ nãy tới giờ nàng nghe được hết những gì chúng tôi đang bàn bạc. Toi rồi, không khéo nó kêu cả đám nữ sinh Ngoại Ngữ sang đè chúng tôi chết bẹp trong ….sung sướng mất.

-Các bạn có nến không, cho mình mượn chút. – Nàng thơ cất tiếng.
- Phù…………. - Cả đám đực rựa tụi tôi bất giác đồng loạt thở dài. Chắc thằng nào cũng cảm thấy như trút được đá trên vai. Thằng Tuấn Anh nhanh nhẩu đáp:
- Có, tui có mang theo phòng khi mất điện. Để tui lấy cho, nhưng bạn dùng để làm gì?
- Mình mượn về để cả phòng ngồi đọc truyện.
- Trời, đọc truyện lúc nửa đêm nữa sao???
- Ờ, tại ngủ sớm quá không quen. A, có hai cây nến luôn hả, hì hì, cảm ơn bạn nhiều.
- Tui cũng hay đọc truyện lắm, hay để hôm nào tui qua đọc với mấy bạn cho vui – Thằng Tuấn Anh cười hô hố.
- Thôi đừng tin lời nó bạn ơi, mình ở với nó cả đời chỉ thấy nó đọc toàn truyện Liên Xô thôi. – Giọng thằng nào đó oang oang trong đêm tối.
Chúng tôi quên béng chuyện đã quá 10h, đèn điện đã tắt. Cả lũ nhao nhao lên, cười vang cả phòng. Mỗi đứa lại góp thêm một câu, cây nến thì thằng Tuấn Anh chưa chịu đưa cho nàng thơ nên tụi tôi lại càng được dịp múa mồm. Bất chợt có tiềng ồm ồm vang lên:
- Mấy giờ rồi??
- Còn sớm mà lo gì đâu. – Tôi buột miệng.
- Tôi hỏi các anh mấy giờ rồi? – Giọng đó lại vang lên to hơn, đanh thép hơn.

Chúng tôi phút chốc im bặt, quay người hướng về phía giọng nói đó. Một dáng người to cao vạm vỡ, tóc hoa râm, mặt thì vô cùng nghiêm nghị đang đứng chiễm chệ trước cửa ra vào. Đến khi bật đèn lên thì cả lũ như tim rụng xuống tận rốn. Thầy giám thị tay cầm đèn pin, áo may ô, quần đùi đang nhìn hằm hằm vào chúng tôi. Thằng Tuấn Anh hồi nãy hò hét to mồm là vậy giờ quay sang nhìn tôi kiều như muốn thốt lên “Chết toi rồi mày ơi!”.

- Đi ra ngoài sân, tập hợp 1 hàng dọc, điểm danh! – Tiếng thầy vang lên mệnh lệnh, giọng sắp thét ra lửa đến nơi.
Chúng tôi lập cập cả đám kéo nhau ra sân đứng xếp hàng, hô to từ 1 đến 11 rồi đứng im bặt. Tim tôi như đang đánh trống nhạc đám ma, nghe rõ mồn một từng tiếng bụp, bụp. Thầy giám thị lúc này mới bước ra phòng, quát tháo om sòm:
- Các anh biết bây giờ là 10h20 không? Tại sao các anh chưa lên giường? Tại sao các anh la hét cái gì hả? Các anh có biết làm như vậy là ảnh hưởng tới bao nhiêu người ko?? Các anh đã học nội quy chưa??
- Thưa thầy, chúng em xin lỗi ạ. Lần sau chúng em sẽ không tái phạm nữa. – Thằng Sơn, tiểu đội trưởng lí nhí.
- Không xin lỗi gì hết. Tôi quyết định thế này: các anh ngay chiều mai đi dọn nhà vệ sinh chung. Giờ về đi ngủ! Rõ chưa???
- Rõ!!- Chúng tôi đáp uể oải rồi lục tục kéo nhau về phòng.

Vậy là toi. Cố giữ gìn cho lắm rồi cũng chết vì gái cả. Nhìn mặt đứa nào cũng tiu nghỉu, im thin thít và đầy oan ức. Cũng còn may là không bị bắt đi cuốc cỏ giữa trưa, đó mới là hình thức phạt oan nghiệt nhất.