Chap 1:
“Tạm biệt anh, mối tình đầu của nhóc!
Hôn thật nhiều lên cái tai ngày nào cũng bị xách cho đỏ ửng!!
Nhớ thật nhiều những kỷ niệm của hai ta!”
- Ôi giời ôi, mày to bằng từng ấy tuổi rồi mà còn sụt sùi coi mấy cái phim Hàn xẻng chảy nước miếng ấy à!! – tiếng thằng Sơn làm tôi giật bắn cả mình.
- Mặc tao! Phim đang hay, mà người ta làm phim giống như chuyện của tao, tao mới coi!
- Gớm cà con kê! Thế mày tưởng người ta lấy chuyện tình con cóc ghẻ của mày ra làm kịch bản phim chắc!! Thôi dẹp đi ông nội ơi, đến giờ lên tu môn Triết rồi!! – Mặt thằng bạn tôi nhăn như cái chậu gỉ sét ngâm phải nước muối!
- Không, tao cúp tiết!!
- Cúp tiết rồi điểm danh tao ko hô tên giùm nữa đâu, không đủ số tiết cuối kỳ đừng trách tao ăn ở nhá! Mà mày cúp tiết ở nhà ôm phim ấy mà coi hử??
- Không, tao đi gặp nàng của tao!! – Tôi nhe răng cười đầy khiêu khích.
- Mặc xác mày! - Nó rống lên một tiếng to đùng rồi cũng đi ra, bỏ mặc tôi ngồi chỏng chơ với cái bộ phim Hàn xẻng.
Nhưng cũng chẳng nán lại xem được gì, tôi mặc vội bộ quần áo mới giặt được hai hôm, vuốt mái tóc rễ tre của mình lại cho thẳng thớm, huýt sáo rồi cũng biến ra khỏi căn phòng trọ của mình. Hôm nay là thứ 7, máu chảy về trim, à à nhầm, về tim, nên chàng mọt sách với cặp kính cận là tôi cũng hú theo tiếng gọi của bản năng con tim, đi gặp nàng thơ của mình.
Nàng thơ của tôi không đẹp, không chân dài, không duyên như những nàng thơ trong các câu truyện tôi thường đọc lấm lét trên các trang truyện online, cũng chẳng hiền như các nàng mỹ nhân trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung Đại đế. Nàng chân ngắn, cao chưa tới 1m5, da thì cũng trắng, mặt cũng tạm được, răng khểnh như tôi, và tính cách thì….bạo lực hơn tôi tưởng tượng.
Tôi gặp nàng lúc mới chân ướt chân ráo vào thành phố Huế thơ mộng này để nhập tịch vào cuộc đời sinh viên. Nàng là con chủ nhà trọ đầu tiên mà tôi ở. Hôm gặp đầu tiên, dì chủ nhà trọ dẫn tôi vào một căn phòng đặc cách, phòng cũ của con gái dì ở. Nhà dì xây nhà mới bên cạnh nên căn nhà cũ cho đám tân sinh viên thuê trọ. Chẳng hiểu ông thần Eros nghẻo cổ thế nào lại xúi tôi vào ở đúng căn phòng cũ của nàng thơ, chắc ông định xe duyên, hoặc gieo họa cho tôi cũng không biết chừng. Mới ngồi chưa ấm đít thì nàng lù lù xuất hiện, ném cho tôi cái nhìn chẳng mấy thiện cảm. Chắc nàng muốn xem cái mặt thằng chiếm dụng căn phòng yêu thương của nàng là ai, nên lọc tọc vi hành xuống tận nơi.
Trong phòng đủ bàn, giường, và được thêm 1 cái quạt nhỏ, hiệu Senko “sổ kèn”. Trao đổi một lúc về giá cả tiền phòng và vài cái quy định sơ sơ, dì chủ trao chìa khóa cho tôi rồi lên nhà, bỏ mặc tôi ngồi như tượng với đứa con gái quý hóa của dì. Thú thực, tôi là một thằng mọt sách từ nhỏ chỉ biết học và học, nào có biết ăn nói hoa hòe màu mè, tán gái lại càng không. Thấy tình hình đối phương – nàng thơ lúc đó không mấy thân thiện, tôi lại càng ngậm miệng thin thít như hến, lôi sách vở ra ngồi đọc bài. Thỉnh thoảng có liếc qua nàng rất nhanh rồi lại cụp mắt xuống sách như thằng ăn trộm liếc chiếc xe đạp ngoài hè, có vẻ nàng cũng đang ngồi học bài, rất chăm chú.
Hai người, tôi ngồi trên bàn, nàng ngồi trên giường, mà phòng được mỗi cái quạt đang chĩa về hướng tôi. Thấy tội tội cho nàng đang ngồi như trên đống lửa, tôi xách quạt quay thẳng một mạch về phía nàng, rồi lại ngồi xuống bàn như cũ. Tất nhiên, không quên kèm theo nụ cười thật tươi trên miệng để lỡ có được nàng buông tiếng “Cám ơn anh!” thì có cái mà đáp lại. Nhưng rốt cuộc chả có tiếng cám ơn nào, mà sau 10 phút tôi mới thấy cái dại của mình. Trời tháng 8 ở Huế nóng như thiêu, mồ hôi nhễ nhại ra như suốt, tôi bấm bụng thầm than trách cái sự ga lăng xăng không được báo ân của mình.
Cũng may, nàng ngồi thêm chừng 5 phút rồi cũng đứng dậy đi về, vẫn không cất lên một tiếng nào như lúc xuất hiện.
Tưởng được yên thân, ai ngờ 2, 3 hôm tiếp theo, hôm nào nàng cũng vác cái mặt lạnh như tảng băng đến ngồi chiễm chệ giữa giường trong phòng tôi. Con gái gì mà vô duyên thật, phòng con trai mà cứ suốt ngày bay vào tự nhiên như ruồi trâu. Đến nản!! Mà mỗi lần nàng tới, cái tính ga lăng lại báo hại tôi. Quạt thì quay về hướng nàng, người thì như tắm giữa trưa, mặt nàng thì lạnh, mặt tôi thì nước mắt, mồ hôi cứ chảy vào mắt cay xè xè đến khổ. Chưa bao giờ đời công tử bột nhà nghèo như tôi lại lâm vào kiếp nạn này. Thầm nhủ chắc do mình đạp xe trên đường lỡ chân đè bẹp con nhái nào hay sao mà trời phật cho kiếp nạn quý hóa như vậy.
- Nóng thì cứ để quạt vào mà quạt, quay cho người ta làm chi?? – Tiếng nàng oang oang cất lên vào ngày thứ 4, ơn trời, cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
Tôi quay lên cười duyên một cái, mà hình như nụ cười méo sang tận quay hàm.
- Hì hì, thôi không sao. Tớ cũng không nóng lắm.
- Không nóng mà mồ hôi vãi ra trong phát ớn. Bày đặt giả vờ!!
- Ơ….ơ! – Cái miệng tôi như cứng ngắc, đang chưa biết phải phân bua thế nào thì nàng bồi thêm một tràng:
- Người gì mà khờ khạo, còn ơ ơ cái gì, tôi nói không đúng à! Việc ai người ấy làm, việc gì phải đi lo cho người khác, mình thì chịu thiệt
Tôi mắt nổ như đom đóm vì tức giận. Trời hỡi, công lao ga lăng tốt bụng tử tế của mình bị người ta chà đạp, chửi cho thê thảm như vậy ai mà không tức. Đã không lên tiếng cảm ơn thì thôi, lại chê bai người khác như vậy. Đó là tiếng nói trong lòng tôi, còn ngoài miệng tôi chỉ lắp bắp được vài từ:
- Cô….cô
- Cô gì mà cô? Nói không ra hơi chứ gì!! Làm như mình là người tốt bụng nhất thế giới vậy đó!!
- Đồ…..đồ…. – Vốn từ vựng của tôi bỗng nhiên bay đi đâu mất, miệng muốn nói lên một câu chửi gì đó mà giờ cứ như đứa trẻ lên ba.
- Đồ cái đồ hồ tồ ấy!- Nói xong nàng biến thẳng về nhà, không cho tôi kịp nghĩ ra một câu gì hoàn hảo tử tế để đối đáp lại.
Đó, những lời yêu thương đầu tiên giữa tôi và nàng thơ như vậy đó. Đã tròn nửa năm từ ngày chúng tôi quen nhau. Mỗi ngày qua đi, chúng tôi như nước lã với lửa cháy rừng, cứ gặp nhau là om sòm những tiếng tranh luận. Lâu dần thành quen, quen dần thành nhớ, nhớ dần thành yêu. Tính hai đứa không hợp nhau lắm. Nàng quen ăn to nói lớn, tôi lí nhí trong miệng. Nàng ăn một lúc 4 ly chè, tôi chỉ kịp ăn được nửa ly, nửa còn lại nàng cũng giành phần ăn mất. Nàng thích học các môn tự nhiên, tôi lại là thằng Sinh viên Sư phạm Sử, thi khối C. Nàng đang học lớp 12, còn tôi đã là anh tân sinh viên. Đó là cái duy nhất tôi hơn được nàng.
Tôi dừng xe cái két trước nhà nàng. Quên nói với các bạn là sang nửa học kỳ sau của năm thứ nhất, tôi đã chuyển nhà trọ, không ở trong xóm trọ nhà nàng nữa. Phần vì nhà nàng cách xa trường tôi quá, phần vì có lẽ người ta bảo “xa thì nhớ, gần thì như chó mèo”. Tôi phải ở xa xa nàng một chút, để tận hưởng cái cảm giác nhớ nàng hàng đêm, hồi hộp mỗi khi sắp được gặp nàng. Ở gần như lửa với nước, chắc cái cảm giác đó chỉ đến trong mơ.
Nàng ra khỏi nhà, nhìn thấy tôi, cười tít mắt. Đấy, lúc nào nàng cười như thế tôi lại thấy đáng yêu thêm, lại thấy lòng mình như bình tâm lại, hạnh phúc hẳn. Tôi cũng mỉm cười lại, tươi hết cỡ, chờ đợi một câu chào tình cảm như trong phim Hàn “Anh chờ em lâu chưa?” hay gì đấy đại loại.
- Ăn gì mà đến chậm như rùa vậy cha? - Nàng thốt lên câu chào hỏi thiệt “tình cảm”
- Kẹt xe, đầu cầu Tràng Tiền có vụ tai nạn! – Tôi nói dối.
- Hừm, tha cho hôm nay đấy, hôm nay người ta có tin vui!
- Tin vui?? – Tôi hỏi ngược lại, mắt tròn như hai hòn bi.
- Ừ, người ta được 40 kí rồi, tăng 1 kí. Nhờ ơn Vinh bồi dưỡng đấy!! Cứ thế mà phát huy nha!
Vinh, tên tôi, nàng thơ tôi tên là Cẩm Hiền. Tên chắc đặt nhầm cho ai đó chứ không phải cho nàng. Tôi cười méo xẹo:
- Vậy thì vui gì? Anh chở chắc méo mặt luôn! Anh được 48 kí mà!
- Vậy bữa sau khỏi chở nữa ha?? Để người ta đi riêng!!
- Thôi thôi… Anh đùa mà!! Hì hì!!
- Mà ai là em của Vinh mà cứ kêu “anh anh em em” ngọt như mía vậy!! Đã nói rồi nghe, chỉ kêu tên thôi, không phải anh em gì đâu nghe!!
- Ơ …. Ơ
- Thôi khỏi cãi nhau, đi tới đường Trần Cao Vân nhanh, đang có buổi diễn nhạc đường phố ở đó. Không đi nhanh, họ biểu diễn hết xong thì lấy gì mà coi.
Tất nhiên là tôi không muốn từ chối cái diễm phúc được chở nàng thơ đi chơi, nhưng đi coi diễn nhạc thì tôi không ham. Định bụng tối nay chở nàng đi một vòng, rồi tấp vô công viên tâm sự đủ kiểu, vậy mà giờ xem ra kế hoạch đổ bể hết sạch. Thôi thì đằng nào cũng được chở người yêu đi vòng vòng một lúc, vậy chắc cũng đủ hạnh phúc, đêm về ngủ chắc cũng mơ đẹp rồi.