Chuyện thật của mình, tất nhiên có vài tình tiết mình sửa (nhưng không nhiều). Lần đầu viết, mong các bác ủng hộ.

Cũng chả định viết ra nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn quyết định là viết. Văn vẻ cũng bình thường nên mong các bác chém nhẹ tay nhé.
Một ngày noel năm 2012, cũng đã vào đất SG được hai năm rồi đấy. Cuộc sống có quá nhiều điều khác biệt so với mảnh đất NB nơi mình sinh ra, và cũng khác Hà Nội nơi mình đã dành 5 năm của quãng đời sinh viên. Lại nhớ một câu nói của ông anh làm cùng cơ quan mình :
“Bác Ho nói với bác Ton
Việt Nam chỉ có Sài Gòn mới dzui”

Đúng thật, cuộc sống lúc đầu có chút khó khăn do khi hậu, văn hóa, con người khác nhau. Đơn giản như chuyện ăn uống, ngoài kia ăn bột ngọt quen,vô đây ăn đường nhiều hơn nên thấy lạ. Ra làm bát cháo lòng buổi sáng cho ấm bụng mà ngọt quá, chỉ vớt lòng mà ăn còn cháo thì để lại.

Sau này mới biết mình ngu, vì cháo lòng trong này quán người Bắc mở nhiều, cháo lòng miền Tây rất ít. Hôm đó tự nhiên lại vào quán miền Tây. Trưa ra ăn cơm thì chủ yếu ăn cơm sườn nướng hoặc gà xối mỡ, sườn nướng cũng ướp gia vị ngọt ngọt nên không khoái lắm. Chán lại càng chán nên nhiều khi cứ rủ bạn bè đi nhậu miết, kể cả khi ăn cơm cũng phải làm vài chai. Thời tiết thì nóng quanh năm, được cái thời điểm noel là còn mát mẻ tí. Tự nhiên thấy nhớ cái mùa thu và mùa đông của Hà Nội, của miền Bắc vô cùng.

Cứ nghĩ tới việc đi dưới những con đường thoang thoảng hương hoa sữa giữa tiết trời thu, tận hưởng những làn gió mát dịu hay đi chơi cùng bạn gái ngoài công viên, đi làm chai rượu ốc, thịt chó với bạn bè vào tiết trời đông là lòng cảm thấy xao xuyến lạ. Sài Gòn nắng gắt và rồi Sài Gòn lại mưa những cơn mưa bất chợt ngay sau đó cứ đỏng đảnh như tính cách của một cô gái mới lớn vậy. Nhưng rồi mình cũng quen hết, giờ chuyện ăn uống không là vấn đề nữa, mình thậm chí thấy bột ngọt nó hơi giống đường, ăn cái gì cũng được.

Thời tiết cũng thấy quen, về ngoài kia mùa đông lạnh teo trym, mùa hè thì nóng từ sáng đến tối, kể cả khi đi ngủ. Điều đặc biệt mình cực thích ở trong này là dịch vụ và cách sống rất tuyệt vời, Bắc Nam như nhau, người ta không hay chặt chém, phục vụ chuyên nghiệp và tận tình. Người trong này cũng thoải mái chứ ít khi để ý để tứ như ở ngoài kia. Vậy là sướng nhất chứ cứ như ở quê 3, 4 người túm tụm nói người người nọ người kia cũng đến mệt.

Lan man một chút về cuộc sống trong này cho các bạn chưa được vào hiểu hơn về SG một chút. Mình đi vào chuyện ngay đây. :smile: Hôm đầu gặp chị là một ngày noel như mình đã nói ở trên. Trong túi còn đúng 100k, hồi đó khó khăn vì mình đang có công việc nên vừa làm vừa trả nợ. Ăn cái lol gì rồi cũng chán, bún bò huế thì mãi rồi, cái quán cơm ở đường Công Lý, Thủ Đức thì cũng vào nát ghế, Cơm sườn đầu Đặng Văn Bi cũng chán, cơm chay thì ăn một hôm là cạch luôn vì nó chả ra vị gì, ăn dai dai như kẹo cao su.

Cuộc sống độc thân tự do tự tại, mỗi cái ăn uống là éo biết ngày mai ăn gì luôn. Thôi, tấp tạm vào quán “Gà Ta Tam Kỳ” làm choác gọi là hoàn thành trách nhiệm với bản thân.

Order một suất cơm với trứng tràng, mình khoái món này từ bé, có lần học đại học về là bà già luộc cho chục quả trứng vịt, một mình đánh hết luôn. Tính ra số lượng trứng mình ăn đến thời điểm này chắc ngót nghét cả mấy chục đàn gà chứ chả chơi.

Ngồi ăn cơm, gọi thêm chai coca ra cho phong cách. Cơm ngon vãi nồi, lúc ấy đói chỉ để ý cơm thôi chứ ai là chủ quán kệ mịe nó chả quan tâm. Ăn rồi trả tiền ra về, cũng lướt qua chị chủ quán tí mà thấy chả có gì để ấn tượng. Mấy ngày sau thi thoảng cũng tới, và chủ yếu lại món cũ “cơm trứng tràng”, ăn xong lại cóp đít quay về, kiểu sang chảnh như đợt thằng Bi Rain Bi Sun sang Việt Nam vậy.

Thật ra lúc đó mình cũng có bạn gái đang học ĐH X ở Q9 rồi. Thời điểm đó vẫn chưa được đóng gạch mà phải chờ đến năm sau. Yêu từ khi em học năm nhất đến khi học năm 3 mới được đóng, nhiều khi nghĩ lại thấy lúc đó kiên trì vl. Gặp mình như hiện tại thì chắc có 2 phương án: 1.Xếp hình 2.Chia tay. Nghiêng về phương án 1 bởi giờ kinh nguyệt đầy mình rồi.

Thế rồi bẵng đi một thời gian, quên mẹ quán chị luôn, chả hiểu lúc đó ăn gì nữa, không nhớ lắm. Quay lại vào một ngày tháng 8 năm 2013, quán chị vẫn vậy, chả có gì thay đổi, à có, đó là cái tấm biển ghi dòng chư “có bia cực lạnh”. Lạnh hay không cũng chả quan tâm lắm vì đến chủ yếu là ăn chứ không nát như cái hồi mới vào, thấy bia, thấy nhậu là cứ như thiêu thân. Chị hỏi trước:
- “Em ăn gì em, cơm trứng tràng hả?”
What đờ heo? Sao vẫn nhớ mình thích món đó?

- “Cho em một tô cháo gà?”

- “Chờ chút nha”
Giờ mới để ý, chị giọng miền Trung, Quảng Nam thì phải. Mấy lần trước chắc chỉ lo ăn uống nên không để ý. Chị trông cũng khá thanh mãnh, không cao lắm, chắc tầm 1.54m. Mà tự nhiên nói đến đây mới nhớ, mấy con mình tán được toàn hơn mét rưỡi xíu. Con đầu học HVTC ở HN, cao 1.53m, người lại mập mập dẫn về mà mọi người không thích, cộng với việc mình Nam tiến nữa nên next. Nói thật chắc cũng do Nó lùn quá, nghe nhiều người chê nên chán. Vào đây quyết tâm cải thiện chiều cao người yêu bằng việc quyết tâm éo bao giờ yêu em nào mét rưỡi. Định mệnh, đúng là định mệnh trớ trêu. Em thứ hai, giờ đang là vợ cũng sắp là mẹ của con em có chiều cao những…… 1.55m.

Thôi thì còn đỡ hơn với em HVTC, tự an ủi vậy thôi. Quay lại quán, trong lúc chờ lấy con nokia 101ra cày trò rắn vì lúc éo nào con bồ nó cũng vượt điểm. Sau này mới biết nó hack bất tử, cái đm nó làm mình cày ngày cày đêm mà vẫn thua. Chị mang cháo ra, cháo nóng hôi hổi, để ý mặt chị chút thì thấy có nét rất duyên, quý phái. Mấy lần trước ăn uống như trâu nên không biết.

Chị hỏi:
- “Lâu rồi em không đến ăn. Em học hay làm ở trường X”
-“Sao chị biết em làm ở trường đó?”
-“Hồi em hay vào đây ăn, chị nhớ mặt, có mấy hôm giao gà chị thấy em vào trường đó mà.”
-“Hi, em đi làm mấy năm rồi. Có bao nhiêu người mà sao chị lại thấy em nhỉ?”
- “Chắc em đặc biệt”
- “Đặc biệt á, em thấy đi đâu cũng có người thấy em quen quen hoặc nói là giống ai đó. Em nghĩ em có khuôn mặt đồng phục thì có”
- “Cũng không biết nhưng chị thấy có nét rất riêng, hơi lạnh lùng, có phong cách”
Nói xong thì lại có khách đến nên chị phải chuẩn bị. Mà cái thằng khách kia cũng vô duyên vl, đang nói chuyện thì biết ý mà đi ăn quán khác đằng này lại trơ trơ à đến. Đúng là
“Đang vui thì đứt dây đàn,
Đang cơn buồn ị thì nàng đến chơi
Bình tĩnh mới được thảnh thơi
Không bình tình, ứt nó rơi ra quần”
Thôi làm hơi cho hết tô cháo rồi về. Trả tiền xong chị cảm ơn rồi mình phi về đi qua uống cf với con bồ. Nó ở với các chị nên nấu cơm, thi thoảng thì mình đưa đi ăn. Cảm giác thấy nói chuyện với chị hay hay, dễ mến. Chắc hôm sau lại gà thôi chứ biết sao nữa. Nhiều khi cũng chán mà được nói chuyện với chị cảm giác cũng hay. Hôm nào đưa bồ đi ăn thì nhất định đưa đi chỗ khác vì đi cùng thì chuyện trò với chị sao được nữa. Mấy cái chỗ chợ Bình Triệu rồi thì mấy cái nhà hàng ven sông mình cày nát mẹ rầu. Hồi ấy chạy như chó thiến luôn mà không mệt, giờ vợ gọi chở đi mua đồ cho thằng ku cách có chưa đầy 1km đã ngại. Đúng là yêu đương nó có thời điểm các bác ạ. Mà ác cái là con vợ em hiện tại và trước kia là bồ nó cũng hơi nát bia thì phải. Đi ăn là hai người làm vài chai với ít vú bò nướng, mực sữa hấp hoặc lẩu. Ngon vãi đái ra

. Sau này cưới về rồi hai vợ chồng ăn cơm là lại mần tí Tiger ôn lại kỷ niệm.
Dần dần rồi những lần nói chuyện với chị cũng nhiều hơn, kèm theo đó là những đĩa cơm trứng tràng đầy hơn, giá rẻ còn có 20k. Sướng vl. Không nói điêu chứ ăn xong còn có cam quyết tráng miệng. Nói con trai dại gái chứ đàn bà nhiều khi cũng dại trai bỏ mẹ.

Cứ như vậy, mình có số chị, thi thoảng hai bên nhắn tin với nhau, lúc đó fb cũng có mà ít khi chat. Chat xong phải xóa dấu vết ngay không chết với mẹ trẻ

. Một ngày đẹp trời cuối năm, đi buổi tối cũng hơi lạnh lạnh như kiểu miền Bắc ngày thu vậy. Bồ về quê rồi, mình qua chị chơi. Lúc ấy qua chơi không chứ chả cần ăn cơm cũng được. Chị đã có thêm một người phụ việc bán gà nên công việc đỡ hơn nhiều. Mình mời chị đi cf:
-“Chị, đi uống cf cho thoáng đi, ở nhà mãi chán lắm, có người phụ rồi”
-“Cf ở đâu em? Cũng hơi ngại đi. Có phụ rồi mà nhiều việc quá”