Xin chào anh em!
Mình thì mình nằm vùng trên forum cũng lâu rồi, đọc cũng nhiều truyện của các thím. Tự dưng lại nổi hứng muốn viết về bản thân. Sau đây mình sẽ kể cho anh em nghe. Cũng cách đây tầm 3-4 tháng rồi ý. Lần đầu viết truyện nên anh em thông cảm nhé. Xin cảm ơn!
Chap 1: Cuộc gặp bất ngờ.
"...Hôm nay, trên con đường quen đi học quen thuộc về. Cũng như mọi ngày tôi cứ thế từ từ dạo bước trên đường chỉ khác là bỗng dưng có 1 tiếng gọi ở phía sau lưng.
-Bạn có đi chung với mình không? Mình cũng đang đi về đằng đó.
Thì ra là 1 cô gái ngồi trên 1 chiếc xe đạp điện với gương mặt xinh xắn nhìn rất đáng yêu.
Bỗng tôi chết lặng đi trong 2 giây khi thấy khuôn mặt đó.
-Bạn...bạn sao vậy.
Cô gái hỏi tôi khi cảm thấy biểu cảm lạ thường có lẽ quá lộ liễu trên khuôn mặt của tôi.
-Bạn đang nói với mình sao.
Tôi hỏi lại để xác nhận lại xem đúng là cô gái đó đang nói chuyện với mình hay không khi giật mình bị cô gái hỏi tiếp.
-Chẳng bạn thì ai. Bạn nhìn xem quanh đây có ai ngoài mình với bạn không?
Nói rồi cô gái cười 1 cái, 1 nụ cười tỏa nắng. Tôi chết lặng đi 2 giây lần thứ 2. Có lẽ lại thấy khuôn mặt ngơ ngác của tôi cô gái liền nói tiếp.
-Thế nào, có đi không bạn.
-C...có...có chứ...cho mình đi... đi chung nhé. Hihi.
Lúc đó tôi cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên nhất để tự trấn an tinh thần. Ngồi lên xe, ban đầu tôi cảm nhận đc một cái gì đó rất thơm. Thì ra là mùi hương từ mái tóc của cô gái đang tung bay trong gió ngay phía trước mặt tôi. Vì là ngồi sát sạt nhau nên tôi cảm nhận đc rất rõ mùi hương đó. Nhưng có lẽ là cảm thấy hơi yên lặng. Cô gái lên tiếng bắt chuyện hỏi tôi.
-Nhà bạn ở đâu.
-Nhà t đi về phía kia. Gần đoạn ngã tư ABC ấy bạn.
Tôi chỉ tay về hướng nhà mình nói với cô gái.
-Vậy à, mình cũng đi hướng đó gần chỗ XYZ đó.
-Vậy là 1 đoạn nữa bạn cho mình xuống chỗ ngã tư rẽ đó nhé. Bạn phải đi 1 đoạn nữa đúng không?
Tôi hỏi cô gái.
-ừ, đúng rồi đó bạn. Hihi.
Lại im lặng tiếp, đươc một lát tôi hỏi cô gái.
-Bạn học K bao nhiêu.
-Mình học K... đó bạn. Hihị.
Thì ra là bé này nhỏ hơn anh 2 tuổi liền nhé.

Còn chưa kịp nói nói cái suy nghĩ đó xong thì tôi phát hiện ra rằng chúng tôi đã thấy gần đến đoạn ngã tư rẽ đó. Bỗng dưng tôi lại có cái cảm giác không muốn rời khỏi chiếc xe đó. Nhưng rồi tôi cũng đành lên tiếng.
-Bạn ơi, tới ngã tư rồi bạn cho mình xuống chỗ này nhé.
Cô bé chẳng nói gì hết chỉ khẽ gật đầu một cái rồi đi chạy xe chậm chậm sát vào lề đường. Bước xuống xe mình liền chào em.
-Cám ơn bạn nhiều nhé, mình đi về đây. Chào bạn nhé.

-ừ, chào bạn nhé. Hihi.
Rồi cô bé lại mang cái nụ cười hút hồn đó làm cho tôi đơ tập 3 và đưa tay chào tạm biệt. Tôi thề là từ lúc sinh ra tới giờ tôi chưa từng thấy ai có nụ cười đẹp như vậy. Và rồi cuối cùng cô gái ấy cũng vặn ga về luôn. Nhìn theo bóng dáng khuất dần sau ngã rẽ. Tôi bỗng dưng nở một nụ cười và có một ý nghĩ nhất định phải làm quen với cô gái này. Trường tôi cũng phải nói là khá đông sinh viên đó nên chuyện tìm hiểu được cô bé cũng không phải chuyện dễ. Cơ mà, tôi đã biết được cô bé học dưới tôi 2 khóa và nhà lại cùng hướng về nhà tôi nên ok. Quyết tâm thôi.

..."
Chap 2: Thập Diện Mai Phục.
Từ buổi chiều hôm đó về lòng tôi vẫn cảm thấy nao nao vì một cô bé đó. Đêm nằm mãi không ngủ được tôi nghĩ ra một kế hoạch mang tên “Thập Diên Mai Phục”. Từ ngày mai tôi sẽ chờ cô bé đi học về và đi theo coi nhà cô bé ở chính xác chỗ nào để tiện “quan tâm” bé hơn. .
Buổi sáng hôm sau không có gì tôi vẫn đi học như bao ngày bình thường khác nên thôi tua qua nhé. . Buổi chiều hôm ấy tôi chỉ học có 2 tiết đầu. Chẳng biết làm gì cho hết buổi để gặp cô bé. Thôi thì đi dạo trong trường một chút vậy trường mình cũng đẹp lắm mà. . Đi loanh quanh mỏi hết cả chân tôi chẳng biết đi đâu nữa đành đi về phía chiếc ghế đá bên hồ ngồi hóng gió vậy. Ngồi đó mà thỉnh thoảng lại bỏ điện thoại ra ngó giờ, ‘bao giờ mới tới 5h20 đây để mình được gặp bé’. Chưa bao giờ mình lại muốn thời gian trôi qua nhanh như lúc này đây. Ngồi nghĩ vẩn vơ bỗng dưng mình chợt nhận ra một điều là: ‘cô bé này đi xe đạp điện mà chẳng lẽ đợi cổng trường lát em ra thấy mình thì sao. Nếu cô bé để ý mình thì không sao mình còn có cơ hội đi nhờ xe bé nữa , cơ mà lỡ bé phớt hoặc không nhìn thấy mình thì phải làm sao mà đuổi theo cô bé tới nhà được. Không được mình phải đi mượn xe thằng bạn để phòng trường hợp 2 xảy ra’.
Tôi liền đưa tay vào túi móc ra chiếc điện thoại gọi ngay cho thằng bạn nó trọ ở ngay cổng trường nhưng có xe máy vì nó bảo mang xe lên trường nhiều lúc cần đi đâu cho tiện đỡ phải thuê xe.
-Alô, Tuấn hả có nhà không tôi qua nhà nhờ cái này tí.
Tôi nói ngay sau khi nghe thấy đầu dây bên kia có người bắt máy.
-Ừ có, qua đi.
Cúp máy xong liền đi một mạch về phòng thằng bạn. Đến phòng thằng Tuấn, nó hỏi ngay lý do mượn xe. Tôi liền kể một cho nó nghe từ đầu đến đuôi sự việc. Kể xong tôi bị thằng bạn chọc cho, nó nói:
-Ái chà chà…tiếng sét ái tình gớm…bla…bla…
Nói chuyện với nó chán chê thì cũng đến 5h. Tôi lấy xe nó đi ra cổng trường đợi bé. Tôi phải ra đó trước 20p vì trường tôi có hôm thầy cô giáo có hôm cho ra sớm hơn trước khi hết giờ. Tôi dừng xe ở cổng trường, tự nhiên lại nghĩ: ‘bây giờ mình đứng đây mà em đi ra thấy mình, mà mình đi theo em luôn không một chút chờ đợn thì chẳng hóa ra mình đứng đây chỉ là để đợi em ra mà về cùng thôi không à. Không được phải kiếm chỗ nào núp mới được’. Tôi liền chạy xe vào quán nước bên đường đối diện cổng trường ngồi đợi vậy.
*17h20: Tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên cũng là lúc mà mọi người bắt đầu đi ra về. Căng hai con mắt lên để tìm kiếm cô bé. Nhưng không thấy đâu cả, chắc cô bé đang lấy xe.
*17h30: Vẫn không thấy. ‘Chắc bé bận gì nên ra muộn chút’. Tôi thầm nghĩ.
*17h40: Khi này sân trường đã không còn có ai nữa rồi. Tôi đang mang cái bộ mặt đưa đám ra trả tiền nước rồi trả thằng bạn cái xe. Qua tới chỗ nó biết ngay là tôi không gặp được cô bé đó vì cái bộ mặt của tôi lúc này đã nói lên tất cả. Ra khỏi cửa phòng tôi nói với lại thằng Tuấn:
-Tôi còn làm phiền ông dài dài. Có được không?
-Ok, vô tư. Tuấn đáp. Rồi tôi chào nó cái xong tôi về nhà luôn.
Về tới nhà, Linh-em gái tôi đang nấu cơm hỏi:
-Anh làm gì mà về muộn thế?
Tôi đáp:
-Ừ, Anh có việc chút ý mà.
Không nói gì nữa, tôi trở lên phòng thay đồ và đi tắm. Buổi tối chẳng có gì cả nên thôi tua qua . Đến lúc đi ngủ tôi lại trằn trọc khó ngủ và lại nghĩ tới cô bé kia. Quyết sáng mai dậy sớm qua ngã tư XYZ (đoạn mà hôm trước cô bé đưa tôi về và cho tôi xuống) đó chờ cô bé xem có đi học qua không. Nghĩ là làm, sáng sớm hôm đó tôi dậy từ 5h15. (Chẳng biết mọi người thế nào chứ tôi lười dậy muộn lắm. Bình thường đi học sáng tôi hay ngủ nướng tới 6h20 mới dậy cơ, mùa đông cang lười ). Hôm nay được hôm đọt xuất dậy sớm khiến Linh nó còn hỏi:
-Hôm qua a có ăn nhầm cái gì không mà hôm nay dậy sớm vậy?
Tôi không giải thích gì thêm chỉ nói mỗi :
-Ừ.
Xong đi thằng vào nhà vệ sinh. Xong xuôi ăn sáng xong qua nga tư XYZ luôn. Đứng đó chờ hoài mà chẳng thấy cô bé đâu. Lại còn được tặng thêm những ánh mắt dò xét của mấy người đi đường chứ. Hix . Ngó qua ngó lại lượt nữa mà vẫn chẳng thấy ai. Bỏ điện thoại ra coi giờ. Ôi thôi! Mẹ ơi, còn 5p. Từ ngã tư XYZ đến đó là 1km. Tôi chạy với tốc độ ánh sáng để tới lớp (hi, đùa thôi chạy nhanh nhất có thể ). May quá tới lớp thầy chưa tới. Qua chỗ thằng Tuấn ngồi, nó hỏi chọc tôi luôn được:
-Ông vừa sáng đã tắm rồi cơ à, ghê vậy.
Rồi nó cười với điệu cười đáng ghét .
-Tôi đợi cái em tôi kể với ông đó, ở đoạn ngã tư XYZ hôm em ý thả tôi xuống chỗ đó ý. Đợi xem em có đi học không để đi theo xem em học phòng nào rồi lát qua đó đi theo em mới biết đc nhà em đó chứ. Cơ mà đợi hoài mà không thấy đâu. Không để ý đến 6h55 mới xem đồng hồ nên chạy 1 mạch qua đây đó. Thật là sáng sớm đen không tả nổi. Hix.
Thằng Tuấn được thể chọc tôi cả buổi, nào là ‘chắc em đó trốn ông đó..bla…bla’. . Trong tiết học cũng chẳng có gì. Hết tiết thì lại về nhà với mẹ thôi . Buổi chiều hôm đó của tôi vẫn giống như hôm trước. Ngày hôm sau, hôm sau nữa, nữa…vẫn không thấy bóng dáng cô bé. Chẳng lẽ chỉ có duyên gặp một lần thôi sao. Hix. Và đến một ngày đẹp trời, tôi đi học về tắm xong. Lên tầng 2 ra ngoài hiên đứng hóng gió. Ngó xuống phía dưới bỗng dưng tôi thấy một ai đó đang đứng với Linh không rõ mặt lắm. Nhưng có lẽ khá giống với cô bé tôi gặp hôm bữa. Xác nhận xem có đúng không tôi liền chạy ngay xuống dưới ngó xem có đúng là cô bé không nhưng hẳn là không để người đó nhìn thấy tôi.
Chap 3: Điều không tưởng và kế hoạch thăm dò.
Và đến một ngày đẹp trời, tôi đi học về tắm xong. Lên tầng 2 ra ngoài hiên đứng hóng gió. Ngó xuống phía dưới bỗng dưng tôi thấy một ai đó đang đứng với Linh không rõ mặt lắm. Nhưng có lẽ khá giống với cô bé tôi gặp hôm bữa. Xác nhận xem có đúng không tôi liền chạy ngay xuống dưới ngó xem có đúng là cô bé không nhưng hẳn là không để người đó nhìn thấy tôi. . Xuống tới nơi, tôi khẽ mở cánh cửa sổ ra nép bên cánh cửa nhìn ra ngoài. Thì đúng là cô bé thật rồi, không thể nào mà sai được. Cơ mà tại sao cô bé kia lại quen với Linh nhỉ.
Khoảng 15 phút sau, Linh vào nhà tôi vội vã hỏi ngay:
-Em đứng với ai ở ngoài cổng nãy giờ đó?
-Cái Nhi học cùng lớp với em.
Nghe câu trả lời của Linh tôi có cảm giác vui vui vì đây chính là cơ hội thăm dò làm quen với cô bé chứ đâu. Lúc đó tôi chỉ cười cho qua xong rồi ‘ừ’ với nó một tiếng cho xong rồi đi lên phòng tiếp. Tối đó, sau khi ăn cơm xong. Tôi sang phòng của Linh, lúc vào thấy nó đang học bài. Tôi vỗ vai nó rồi nói:
-Linh quay qua đây anh hỏi chút nào.
Nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt dò xét:
-Anh muốn hỏi gì em?
-Anh hỏi chuyện về cái bé gì nhỉ? À, Nhi…Nhi…học cùng lớp em đó.
Nó cười cười với điệu cười rất chi là gian nhé, hix. Rồi cuối cùng nó cũng chịu trả lời tôi:
-Anh trai của em thích Nhi rồi hả?
Bị bắn trúng tim đen. Mặt tôi bỗng dưng đỏ lên ngượng ngùng. Nhưng tôi vẫn cố gắng chối một cách yếu ớt:
-Anh hỏi vậy thôi chứ có gì đâu.
-Lại còn cãi nữa, cơ mà không phải thì thôi. Tưởng anh thích em bày kế cho chứ, không thích thì thôi.
Nói rồi nó quay qua học bài tiếp. Nghe thấy cũng hợp lý đấy, kể ra có Linh giúp thì lại càng hay. Thôi thì đánh năn nỉ nó vậy.
-Ừ, được rồi. Cũng gọi là hơi hơi thôi. Nhưng em hứa là phải giúp anh đó, thành công sẽ có thưởng.

.
Nghe thấy vậy Linh liền hăng hái chuyển qua phía tôi:
-Anh nói đó nhé, nói lời giữ lời đó. Hihi.
-Ừ, anh hứa được chưa.
-Vậy bao giờ anh bắt đầu?
Linh hỏi tôi tiếp.
-Ngày mai luôn cho nóng, haha.
-Làm gì mà sốt lên nvậy anh?
-Anh nhắm trúng cô bé này từ...từ...mấy bữa nay rồi.
Biết mình nói hớ là đã biết cô bé trước nhưng trót nói ra rồi nên đành nói luôn vậy.
-Bữa trước anh đi hoc về thì cô bé thấy anh đi bộ nên cho đi nhờ xe. Đại loại như thế đấy!
Tôi nói tiếp khi thấy nó nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Nghe tới đây con bé phì cười làm cho tôi ngượng chín mặt luôn. Tôi làm mặt nghiêm túc nói với nó:
-Anh nói chuyện nghiêm túc mà em cứ cười anh là sao. Hix. :(.
Nghe tôi nói như thế nó cố không cười thêm cũng chẳng chọc tôi thêm nữa. Định về phòng luôn thì ra đến cửa mới nhớ ra mục đích qua đây.
-À quên, Linh...Linh...mai em đi hoc không? Tiết mấy? Phòng nào?
-Em có anh, tiết 3-4, phòng ...
-Ừ, được rồi hoc tiếp đi anh về đây.
Đi ra cửa mà nó còn cố gọi với hỏi theo:
-Mà anh hỏi làm gì cơ?
-Mai em khác biết?
Bỏ lại đúng câu đó ở lại. Tôi về phòng và ...ngủ tới sáng.
Sáng sớm bảnh mắt ra tôi đã cầm điện thoại gọi cho thằng Tuấn. Đợi đầu dây kia bắt máy, tôi nói luôn:
-Ê, hôm nay ông đi hoc sớm chút tôi nhờ cái này nhé.
-Gì thế, sao phải đến sớm?
-Có việc mà, đến sớm nhé.
-Rồi ok.
Cúp máy, tôi liền bật dậy với tâm trạng phấn khởi cực kỳ. Vscn xong tôi liền cắp cặp tới lớp luôn, quên cả ăn sáng. @@.
Tới lớp đợi mãi mới thấy thằng Tuấn đến.
-Ông làm gì mà giờ mới tới?
Tôi cằn nhằn khi 6h55 mới thấy nó mò mới. Tôi nói tiếp chẳng để thằng Tuấn giải thích lý do đi muộn luôn. Ghé sát vào tai nó tôi nói:
-Lát tiết 3-4 cúp học nhé.
-Làm gì cơ? Thật à?
Nó thốt lên vì tôi nói như vậy?
-Ừ, lát theo tôi khác biêt?
-Ừ, biết vậy.
Trong 2 tiết hoc đầu tôi chẳng thể học được gì, thằng Tuấn thỉnh thoảng quay sang lắc đầu tỏ ý không hài lòng.
Hết 2 tiết đầu. Tôi liền kéo thằng Tuấn đi liền tới phòng ... nơi mà Linh và cô bé kia hôm nay học. Vào tới lớp tôi kéo nó ngồi xuống bàn cuối dưới góc. Nhìn lên phía trên toàn mấy em mặc cái áo K... thằng Tuấn đã hiểu rõ mục đích tới đây của tôi liền nói:
-À hay quá ha. Thì ra cúp học để tới lớp em kia của ông hả?
Tôi chẳng nói được gì chỉ cười cười. Nhìn thấy cô bé bước vào lớp tôi lay lay tay thằng Tuấn chỉ vào em.
-Ái chà chà, thể nào mà hút được hồn bạn t...Ơ...ơ, Hoàng kia không phải em gái ông à, sao cũng ở đây, chẳng lẽ cũng như ae mình?
Đang nói giở câu bỗng thằng Tuấn thốt lên khi nhìn thấy em gái tôi cắp cặp tới ngồi cạnh cô bé.
-Không có đâu, nó học cùng lớp em kia mà.

.
Nghe tôi nói xong, nó tạt đầu tôi cái.
-Trời, thế ông rủ tôi qua mai phục làm gì nữa? Về hỏi toét cái là ra nhà em ý thôi.
Ừ nhỉ sao tôi không nghĩa ra nhỉ? Thôi thì đành bịa ra một cái lý do cho đỡ quê vậy.
-À...à thì...thì tôi đếnđể nhìn em ấy? Rủ ông đi cho vui. Với lại để có người cùng quan sát và nhận xét cho tôi.
-Ừ. ...
Rồi 2 thằng chẳng nói gì nữa vì cũng đến giờ vào lớp rồi. Tiết này là môn Toán Cao Cấp 2 của thầy Quân. Trước tôi cũng học thầy này, cơ màchắc thầy chẳng nhớ bọn tôi đâu mà. Thế nên tôi cứ cúi cúi, liếc liếc qua cô bé. Đang chăm chú nhìn cô bé một cách say sưa bỗng nghe thấy tiếng một ai đó nói bên tai:
-Thầy vừa làm xong một bài mẫu thầy mời bạn này lên bảng làm bài cho thầy.
Thầy chỉ ngay vào tôi, và rồi tất cả những ánh mắt đều hướng về phía. Không ngoại trừ Nhi và Linh. Tôi ngơ ngác hỏi lại:
-Em á thầy?
-Thế còn ai vào đây nữa? Lên bảng làm bài coi, không làm được bài thầy mời ra khỏi lớp.
Đành đi theo thầy lên bục giảng. Mà chẳng biết thầy dạy tới đoạn nào nữa. Nhìn vào cái bài thầy đưa mà tôi cảm thấy rất bình thường làm loáng cái là xong rồi. Phủi tay đi xuống, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra khi thấy cả lớp ồn ào bàn tán cái gì đó. Đợi tôi về tới chỗ, thầy chậm rãi nói:
-Ừ, chính xác, đúng đáp án rồi đó. Nhưng mà phần này thầy chưa có dạy, tiết 2 thầy mới dạy phần này.
Nói xong thầy giáo cười lớn rồi sau đó đồng thanh cả lớp cười theo. :(.
Trời ơi là trời bị thầy gài rồi. Đen thế không biết. Cúi cúi mặt xuống liếc liếc qua bên cô bé Nhi kia và cả con bé Linh nữa. Chúng nó nhìn tôi như vật thể lạ ngoài hành tinh ý. :(.
Ra chơi tiết 3, con bé Linh nhà tôi không kiêng nể gì anh trai nó lao thẳng xuống chỗ tôi và nói:
-Anh hay quá ha, đã cúp học qua đây còn không chịu ngồi yên hả?
-Em đi lên đi kẻo Nhi nó biết mình là anh em thì lộ kế hoạch lắm.
Tôi huých vai nó và nói. Nhận lại được câu trả lời tỉnh bơ:
-Em nói từ hồi nãy rồi.
Rồi không nói gì nữa đi về phía bàn của nó. Thôi kệ nó đi tôi quay sang ngắm em Nhi tiếp. Cơ mà vừa quay sang đã thấy em đang nhìn tôi. Bối rối quá tôi đành giả vờ quay qua thằng Tuấn nói chuyện.
Nói một lát tiếng chuông vào tiết 4 cũng vang lên. Ngồi trong giờ có 50phút mà cứ như 1 thế kỉ không bằng sao mà lâu vậy ta. Rồi cuối cùng tiếng chuông cũng một lần nữa vang lên. Như được giải thoát tôi liền bảo thằng Tuấn ra lẽ kẻo gặp thầy thì khó xử lắm. Đang chuẩn bị đi ra thì thầy giáo đi xuống. Tiếng thầy vang lên:
-Hoàng Minh Hoàng, lần sau có đi học thì chú ý nghe chưa?
-Dạ, em nhớ rồi. Mà thầy vẫn nhớ tên em ạ. Em đã học thầy cách đây 2 năm rồi mà.
Tôi bất ngờ khi thầy không cấm tôi đến tiết hoc của thầy nữa. Mà thầy còn nhớ được cả họ tên tôi nữa chứ.
-Cái tên của em đặc biệt như thế cơ mà. Haha. Thôi mấy đứa về đi.
Thầy cười lớn một cái rồi đi luôn.
-Dạ. Em chào thầy.
Tôi cùng thắng Tuấn cũng rủ nhau về luôn. Chuẩn bị ra tới cửa lại đụng mặt với Nhi và Linh. Tôi hơi bối rối khi lại thấy nụ cười toả nắng kia hiện ra. Và rồi cũng chủ động lên tiếng trước.
-Chào em, lại gặp em ở đây rồi, ngẫu nhiên quá ha. .
-Hi vâng, nhưng em nghĩ ngẫu nhiên thì chưa chắc.
Nghe đến đây tôi giật thót tim vì bị bắn trúng tim đen. Không kịp phản ứng gì luôn. Cô bé này không những xinh, duyên dáng mà còn sắc sảo nữa. Câm lặng một vài giây tôi lắp bắp trả lời:
-À...à...cái này...
Không để thôi nói thêm con em tôi chữa cháy ngay.
-Thôi về thôi anh. Anh về chung luôn không.
-Ừ, thôi 2 em về đi a đi với Tuấn.
Nói rồi 2 thằng về thật nhanh luôn.
Buổi sáng xui quá, bị thầy gài làm mất hình tượng với Nhi rồi. Đã thế lại còn bị em Nhi bắt thóp. Đen thật.
Chap 4:
Sau buổi sáng đen đủi đó của tôi khi bị thầy gài và em Nhi bắt thóp. Tôi và thằng Tuấn về thẳng nhà luôn mà quên mất cái nhiệm vụ quan trọng nhất của buổi “cúp học” hôm nay là phải theo dõi em Nhi coi xem nhà em đó ở đâu rồi hành động tiếp. .
Về tới nhà đã thấy nhỏ Linh ở đang nấu cơm rồi. Thấy tôi về nó liền nói luôn:
-Anh, sao hôm nay cúp học vậy. Lại còn sang lớp em nữa không ngồi yên được để thầy bắt được.
-Ừ, tại thầy nhớ mặt anh mới gọi chứ. .
Rồi nó còn bla…bla một hồi nữa mới để tôi lên phòng. Trong cái trường hợp như thế này tôi còn chẳng biết tôi là anh trai nó hay nó là chị gái mình nữa. Thôi thì mình sai mình nhịn vậy. .
Buổi chiều hôm đó không có gì cả…
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, tôi đi qua phòng Linh lân la cũng chỉ muốn xin cái số điện thoại của em Nhi như lời thằng Tuấn nói mà ngại chết đi được. Lần đầu đi xin số điện thoại con gái, cơ mà cũng chẳng phải xin trực tiếp em đó mà thông qua nhỏ Linh mà sao tôi ngại như vậy quá. Nói thì chẳng ai tin chứ 22 tuổi rồi mà một mảnh tình vắt vai chưa có. (Cơ bản là chưa gặp được đối tượng thôi, Hehe). Thôi thì đánh liều chơi bài như thế này vậy:
-Ê, Linh ơi Linh, cho anh mượn điện thoại đi. Điện thoại anh bị sao ý sao không nghe thấy gì cả.
Nó chẳng nói gì vì đang ngồi coi bộ phim “zippo mù tạt và em” đang chiếu trên tivi (sau này nó đầu độc tôi luôn ) liền cầm điện thoại đưa cho tôi liền. Đúng là không có gì dễ như thế này. . Nghĩ là làm, tôi bắt đầu tìm cái số em Nhi. Thử gõ, Nhi không phải, KT Nhi, cũng không phải, thế là gì được nhỉ. Thôi đành kéo từ trên xuống dưới căng mắt ra mà chẳng thấy cái số nào lưu tên Nhi cả. Đang hí hoáy với cái điện thoại, nhỏ Linh đi từ phía sau nói:
-Cái số của anh em lưu là “Anh zai yêu quý” ngay đầu mà anh không thấy hả mà kéo đi kéo lại hoài vậy. Đưa đây em coi xem nào.
Dứt câu nó giật ngay cái điện thoại trên tay tôi, bấm bấm một lúc rồi nó bảo:
-Em đi ra ngoài kia gọi nói xem anh nghe thấy không nhé.
-Ừ, đi đi.
Sau cái màn thử điện thoại bất đắc dĩ đó xong thì nhỏ Linh về phòng. Đặt điện thoaị xuống bàn nó lại chăm chú ngồi coi phim tiếp. Tôi thì chẳng biết làm gì, thôi thì lân la ngồi đây tí. Lát lừa lúc nó không để ý lấy điện thoại nó giả vờ kiếm số em Nhi lại lần nữa. Đang ngồi xem phim lúc quảng cáo bỗng nhỏ Linh quay ngoắt sang hỏi tôi:
-Anh, em thấy cái gì đó sai sai nhé. Thường thì nhờ em việc gì xong rồi anh về phòng luôn mà, sao hôm nay lại ngồi lại làm gì? Hay…à…hay anh mượn điên thoại em lấy số Nhi đúng không?
Bị bắn trúng tim đen, xấu hố ngượng quá tôi đánh trông lảng.
-Đâu tại anh thấy em coi bộ phim này miết quá mà. Ngồi lại coi xem có gì hay không? .
Dứt câu tôi hỏi luôn:
-À, nhắc mới nhớ. Em cho anh xin số điện thoại Nhi đi. Haha.
Nó cười mặt gian và nói.
-Số của Nhi hả. Nhưng mà em không cho xin đâu. Mà có điều kiện đó.
-Điều kiện gì?
-Chủ Nhật anh phải làm xế cho em đi chơi nhé. Chủ Nhật bố mẹ không đi làm. Mình mượn xe đi. Hihi.
-Đi đâu? Mà đi với ai?
-Đi …, chỗ đó có thác nước đẹp lắm. Mình lên đó chơi, nướng gà. Nói chung là phượt ấy. Đi với bạn em chứ ai. Anh nghĩ sao chỉ an em mình đi. Hix.
Điều kiện của nó quá đơn giản mà. Gì chứ đi chơi thì có gì đâu mà phải sợ. Tôi liền đồng ý luôn:
-Ừ được rồi, nhưng mà bạn em toàn con gái ấy. Anh rủ thêm thằng Tuấn nhé.
-Dạ. Mà có 2 thằng con trai nữa mà anh. Có cả em Nhi đi nữa đấy. Hihi.
Lại cười với cái điệu cười gian kinh khủng đó. Nhưng mà tôi cũng không quan tâm nữa mấy vì có cả em Nhi đi đấy. Đây là cơ hội tốt cho tôi mà, hôm nay thứ 6 thế là chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tôi có cơ hội gặp em rồi. Lần này là đường đường chính chính chứ không còn nén lút như cái lần qua lớp em đâu. Nghĩ tới điều này mà lòng tôi vui vô cùng luôn. . Thỏa thuận với nhỏ em gái xong, không quên lấy số điện thoại em Nhi từ nó tôi nói:
-Thôi đưa số điện thoại Nhi đây anh về phòng nào. Mà thôi đưa anh tự lấy.
Nó liền nói luôn:
-Cho anh tìm cả ngày luôn cũng không thấy. Hôm trước sim em hỏng nên mất hết số. Nhưng mà em nhớ số Nhi mà, nên từ bữa tới giờ chẳng them lưu làm gì luôn. Hehe.
Thế nào tôi lật tung cái danh bạ điện thoại của nó lên mà cũng không tìm thấy số em Nhi đâu.
-Ừ, vậy em đọc đi cho anh lưu nào.
-01683xxxxxx.
-Ừ thôi làm gì làm đi. Anh về phòng đây.
-Dạ…
Trở về phòng với số điện thoại của em Nhi trên tay. Nhưng mà, có số điện thoại rồi thì làm gì bây giờ. Tôi đã làm quen với em nào đâu mà biết, nản thật. Tôi liền bấm số thằng Tuấn:
-Tôi nghe nè, có gì không?
-À thì cũng chẳng có gì đâu, tôi muốn nhờ… nhờ ông chút mà.
-Cái gì mà cứ ấp a ấp úng thế. Nói toẹt ra coi nào.
-Ừ thì tôi có số điện thoại em Nhi rồi làm gì nữa đây. Tôi chẳng biết nói gì bây giờ ý.
Nó nghe thấy tôi nói vậy liền phá ra cười:
-À, tưởng gì. Haha. Lên facebook đi nói chuyện cho dễ. Tôi dạy ông nhắn tin cho em một lần. Lần sau cứ thế phát huy nhé.
-Ừ, cám ơn ông nhé. . Thôi t cúp máy nhé, lên facebook đi.
-Ừ, ok.
Tôi cúp máy liền mở máy tính lên facebook bàn “công chuyện” với thằng Tuấn. Mới ngồi có lát mà đã hơn 22h30 rồi thôi đành để mai nhắn tin cho em sau vậy. Nhớ lắm mà phải nhịn đấy. Hix .