Có lẽ mọi chuyện đã kết thúc nếu như không có cú điện thoại của con bé đó ... Nó gọi điện rủ mình đi cà phê , và nói rằng đã chia tay thằng bạn thân của mình . Mình cũng chỉ nghe nói nói xấu hết mức về thằng kia , và cả những đứa khác ...
Vào thời điểm ấy , mình nghĩ rằng mình và cô bạn ấy thực sự chỉ là bạn và chỉ là bạn mà thôi . Bởi chưa một lần nào mình tỏ tình thành công , cũng là chưa bao giờ được cảm nhận hương vị tình yêu ngọt ngào .
Khi nghe kể trong tim mình không những không có một chút cảm giác nào gọi là đồng cảm , mà chỉ cảm thấy bõ tức , thấy như thế là đáng lắm . Bởi cô ấy không yêu mình không có tình cảm với mình những điều mà cô ấy phải nhận là hậu quả của việc đi yêu đương những người mà những người đó không phải mỉnh.
Nhưng mình nghĩ lại, mình thì sao, những người mà cô ấy từng yêu không phải là mình thực ra chúng nó tốt hơn nhiều lần mình.Chúng có nhà lầu xe hơi , chúng có smart phone xịn và quan trọng nhất chúng nó đều là người có tiền và ngoại hình đẹp.
Còn mình thì sao,chỉ là một kẻ không nghề nghiệp không bằng cấp, không tiền không hoàn cảnh.Cái gì cũng không có,vì không có cái gì cả thì tình yêu của một người như mình nếu so với những kẻ mà cô ấy đã từng yêu thì đúng là không thấm vào đâu.Và thực sự mà nói cô ấy không yêu kẻ như mình là đúng thôi,nếu là mình liệu mình có thể yêu được một người không có gì cả không?
Mình chẳng có một cái gì ngoài một trái tim hướng về cô ấy,nhưng khó để mà yêu, lấy gì mà yêu,có tình cảm thì sao, chung thủy thì sao.Trong một thế giới mà tình cảm và chung thủy chỉ là một trò cười và là thứ thời gian có thể minh chứng được . Chung thủy và một lòng hướng về người yêu của mình là vô giá trị.
Nghĩ đến điều đó,tôi nghĩ đến mình,nghĩ đến những gì mà cô ấy nói xấu về người yêu cũ của cô ấy.Tôi cũng không tán thành,tôi hỏi với cô ấy rằng ,liệu có thể nào để cho cô ấy với thằng bạn thân kia có thể hàn gắn với nhau được không.Nếu được thì tôi sẽ giúp,mặc dù đó là điều mà tôi không muốn.Nhưng về sau có lẽ là sẽ tốt cho cô ấy.
Ít nhất thì trong lúc học cấp 3 tôi cũng hiểu được thằng mặt đẹp trai kia là đại khái là một đứa như thế nào,ít nhất là nó dù nó khiến tôi ghét nhưng tôi hiểu được gia thế nhà nó đủ sức nuôi sống cô ấy và cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn và hạnh phúc hơn.
Nhưng tôi không hiểu,không hiểu được vì sao mà cô ấy với nó xích mích,cho đến khi tôi chia tay cô ấy khỏi bữa cà phê.Và bất chợt gặp một thằng bạn thân hồi cấp 3 , thằng mỏ nhọn ấy , nó nói rằng, tôi là người làm đảo lộn tình yêu của thằng kia.
Tôi không hiểu,cũng không hiểu nổi vì sao tôi lại là nhân tố phá vỡ hạnh phúc và tình cảm của người khác.Nhưng thằng mỏ nhọn đó nói rằng,chính việc tôi không chơi với nhóm nữa,bỏ tất cả bạn bè đi làm đã khiến cho con bé kia hầu như ngày nào đi chơi với bọn này cũng nhắc đến tôi, mỗi lần đi chơi con bé đó lại bảo cả bọn qua nhà tôi để xem tôi có ở nhà hay không.
Nhưng chúng không biết rằng tôi bảo với mẹ là nếu bạn bè con có hỏi thì hãy bảo với họ rằng con trực thêm,hay con không có mặt ở nhà.Lúc này qua lời nói của thằng mỏ nhọn tôi hiểu rằng thực ra trong trái tim cô bé mà tôi trông mong đó có một phần nào đó hướng về phía tôi.Nhưng cái tình cảm đó thật mâu thuẫn.
Tôi không muốn ảo tưởng rằng người khác hay là con bé đó yêu mình,bởi vì nếu thực sự yêu tôi thì tại sao lần nào tôi tỏ tình con bé đó lại không đồng ý.Nếu như thực sự yêu tôi thì cần gì phải đi chơi với những người bạn trai khác.Nếu như thực sự yêu tôi thì cần gì lâu lâu lại cùng thằng bạn thân của tôi đến thăm tôi ở cơ quan nơi tôi làm bảo vệ.
Nỗi đau và sự nhẫn nhịn nó nằm ở trong trái tim,và tôi không phải là một người mất dạy hay đủ can đảm để giành giật một người con gái hay để khép người con gái mà mình yêu vào một sự ép buộc nào đó.Tôi thực sự muốn cô ấy hạnh phúc, và nếu như để cô ấy hạnh phúc thì mình nên lịch sự , mình nên biết điều và mình không nên quấy rầy cuộc sống của người khác.Cũng chính vì điều đó mà bản thân tôi đã phải rời xa bạn bè , và cả cô bé ấy để đưa mình đến một thế giới mà ở đó có công việc có tôi và những người khác tốt hơn với tôi.
Nhưng thực sự mà nói,bị dày vò con tim và muốn quên đi nỗi đau tình yêu mà mình không thể có được,khiến trái tim tôi tê liệt mỗi khi nhìn thấy cô bé đó bên cạnh người khác.Trong vòng tay ôm ấp của người khác, nhưng làm được gì nếu như đó là hạnh phúc mà em đã chọn lựa.
Làm được gì khi mà trong tay mình không có một chút của cải nào, làm được gì đây khi vị thế không có , và cả lòng tin về bản thân mình cũng không có.
Nhiều lúc tôi chán nản,tôi không kiểm soát được cuộc sống của mình,tôi cảm thấy mình bị người khác giễu cợt.Bạn bè giễu cợt tôi, chúng hỏi tôi đã có người yêu chưa hay là FA, có muốn chúng giới thiệu không. Tôi nghĩ là chúng nó muốn tốt cho tôi.Nhưng phần tự trọng còn lại của tôi mách bảo rằng chưa chắc đó là lời nói tốt,chưa chắc đó là điều tốt cho tôi,cũng chưa chắc đó có còn là anh em bạn bè hồi cấp ba.Bởi chúng không hiểu tôi và cô bé mà tôi mến cũng không hiểu tôi.
Buồn bực ,nghĩ nhiều đến chóng mặt, tôi muốn kết thúc tất cả bằng việc trốn đi tới một nơi thật xa.Nhưng tôi luôn tỉnh táo để bài trừ đi ý nghĩ muốn chết đi trong đầu.Bởi ngoài cô bé mà tôi yêu mến ngoài những người bạn mà không phải là bạn kia, tôi vẫn còn có cha mẹ và gia đình.Tôi nghĩ mình không thể thiển cận.
Nghĩ như vậy tôi tiếp tục học tiếng nhật,nhưng thực sự tôi cũng giống như những lần trước,tôi bị chứng đau đầu.Đau đầu ngay cả trong những giấc mơ, tôi thường xuyên mơ thấy về những điều không hay xảy ra với tôi trong cuộc sống, mơ thấy những thất bại về tình cảm, mơ thấy những thất bại trong cuộc sống thậm chí mơ thấy tương lai tồi tàn của mình.
Tôi không thể học, dù đọc đến hàng chục lần quyển từ mới và cố gắng tập trung vào để học tiếng nhật, nhưng vẫn không được, điểm số của tôi từ 93/100 dần dần tuột xuống 80 , 67 , 50 và cuối cùng bị loại khi chỉ đạt 37/100.
Khi nhận được kết quả tụt dốc của việc học, tôi bần thần và sững người, tôi hoang mang vì tôi. Tôi không hiểu được cách học mà từ trước đến nay tôi học theo phong cách cần cù bù thông minh lại không thể nào át được sự khủng hoảng về tâm lý.
Mỗi lần tôi nhận được một cú điện thoại từ cô bé đó mời tôi đi cà phê là tôi lại cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không biết cách từ chối, thực ra trong lòng tôi không từ chối dù nó rất mệt mỏi.
Em kể cho tôi nghe về chuyện cuộc sống của em và tôi kể lại cho em nghe về cuộc sống của tôi, nhưng cắt bớt đi lý do vì sao tôi lại như thế.Và em lại ôm lấy tôi và an ủi như những lần tôi thi lại , em nói rằng, nếu như tôi không thể đi học được thì không cần phải quá cố gắng.
Tôi cũng không nói gì,tôi cảm thấy khúc mắc, nhưng khúc mắc hơn khi tôi nhận ra được rằng ở trong quán cà phê tôi cũng không có sự bình an nào cả.Bất chợt tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bên kia đường.Đó là thằng bạn hồi cấp ba của tôi, trông nó có vẻ rất khó chịu , sau đó nó tiền về phía tôi và con bé .
Cũng là một lời chào, nhưng không biết có phải là tôi tự cho rằng nó nặng nề hay không , nhưng tôi cảm thấy rằng lời chào của thằng bạn rất nặng nề. Nó chào tôi chào con bé đang ngồi ngay cạnh của tôi, chăm chú quan sát cả hai. Nó thở dài và nhắm mắt lại rồi bước tới cầm lấy tay của em . Ôm lấy em vào lòng trước mặt tôi , cho đến khi em giãy ra và tát vào mặt nó một cái tát thật mạnh.
Từ lúc đó trở đi, nó buông tay ra gọi một cốc cà phê và ngồi ở đó, không có một câu nói nào được nói. Không khí trở lên nặng nề.Khi thằng bạn đó nhận được cú tát từ em thì mặt nó càng hầm hập thêm. Nếu như ánh mắt của nó có thể giết người được, tôi cảm thấy mình đã chết dưới ánh mắt sắc như dao đó không biết bao nhiêu lần.Nhưng tôi không sợ, bởi vì tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với nó, tôi không sợ bởi vì tôi ngồi với em với tư cách là bạn , và tôi cũng chưa bao giờ giành giật người yêu của người khác.
Chắc cũng bởi vì, nó cũng chẳng có cớ gì để xử lý được tôi, cũng vướng vì tôi với nó làm bạn thân bao nhiêu năm , cũng vướng vì có những điều mà chỉ khi tôi với nó làm bạn thân mà cả hai mới hiểu.Tôi hiểu được giới hạn của nó nhưng nó không thể hiểu được giới hạn của tôi.
Vì tôi chưa bao giờ làm điều mà trái với đạo đức xã hội...
Còn nữa.....