Cơn gió lạnh cùng tiếng cửa sổ va vào tường đánh thức Hải dậy giữa đêm. Tiếng chó nhà ai hú lên từng hồi man dại cùng tiếng lá cây xào xạc như cào xước không khí tĩnh mịch ban đêm ở xóm trọ. Mơ màng nhìn lên đồng hồ mới có 2h sáng, Hải nhăn nhó đứng dậy cài chốt cửa sổ. Anh bỗng giật mình khi thấy có 2 bóng trắng mờ ảo phía ngoài. Một phụ nữ dắt tay một đứa trẻ đang đứng giữa sân nhìn về phía Hải chăm chăm. Lạ ghê, khuya thế này còn ai đến chơi nữa nhỉ. Nam Định bắt đầu vào thu, ban ngày thì mát nhưng đến đêm cũng rất lạnh. Anh không nỡ để mặc họ đứng ngoài, biết đâu họ có việc gì nguy cấp cần mình. Vội vã ra mở cửa chính, anh nhìn kỹ hơn thì thấy khuôn mặt người phụ nữ quen quen. Thôi đúng rồi, chính là cô ta, Hải mừng rỡ gọi lớn :
- Dớ! Phải em đấy không Dớ ??? Vào nhà đi, sao lại đứng ngoài sân thế này.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, cô dắt đứa trẻ vào nhà. Đến lúc này Hải mới để ý thấy trang phục họ trắng muốt từ đầu đến chân. Dớ mặc một bộ váy trắng mỏng tang, đeo găng tay trắng, giầy trắng, nhưng đồ lót lại 7 màu rực rỡ, rất bắt mắt. Khép cửa vào, Hải đang định bật đèn phòng khách thì Dớ can :
- Đừng bật đèn anh, trăng đêm nay cũng sáng mà.
Lúc này Hải mới nhớ ra đêm nay là Trung Thu, mặt trăng tròn trịa như một chiếc đĩa soi sáng cả một góc sân. Ánh trăng tràn qua ô cửa sổ chiếu sáng một góc phòng khách. Dớ ngồi xuống một chiếc ghế ở góc tối nhất, bế con đặt lên đùi. Hải rót nước mời cô :
- Uống trà đi cho ấm em.
Lúc này đây Hải mới để ý kỹ, Dớ có thay đổi nhiều. Khuôn mặt đẹp như thiên thần của cô hồi lớp 12 đã từng làm mê đắm trái tim anh, nay đôi gò má nhô cao hơn, làn da sạm đi nhiều tố cáo một cuộc sống khắc khổ. Mái tóc không còn dài óng ả như dạo đó, nó đã bị cắt ngắn ngang vai, xơ xác hơn nhiều. Nhìn sang đứa trẻ, Hải thót giật mình khi thấy nó có quá nhiều nét giống anh: bộ răng vẩu, môi trề, cái mũi tẹt cùng đôi mắt híp một mí, thật giống anh như 2 giọt nước. Anh với cô ngồi tâm sự qua qua về cuộc sống kể từ khi Hải bỏ Dớ mà đi không một lời từ biệt.
- Nó là con anh đấy
- Uhm, mới nhìn anh cũng đoán là vậy. Em đặt tên con là gì ? – Hải nghẹn ngào hỏi.
- Chơi Xong Giông.
Hải biết Dớ mê phim Hàn, nên việc đặt tên con theo tên các diễn viên không có gì là lạ. Bỗng đứa trẻ nhảy ra khỏi lòng Dớ chạy lung tung khắp phòng, nó hét lên giọng the thé :
- Giông muốn chơi trốn tìm cơ, chơi trốn tìm cơ.
Nói rồi nó chạy vụt vào phòng trong. Hải vừa cười vừa nói :
- Con hiếu động quá em nhỉ ?
Nhìn sang anh giật mình vì Dớ đã đi mất từ lúc nào. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Hải thầy rờn rợn. Cô cũng đã bỏ anh mà đi không một lời từ biệt, như trước kia anh đã từng làm với cô. Hải vội vã nhấc máy bàn bấm số gọi về nhà cô :
- Alo, bác cho cháu hỏi có phải nhà Dớ đấy không ạ.
- Ai đấy ? – tiếng người đàn ông ở đầu dây hỏi lại thận trọng.
- Dạ cháu là Hải bạn của Dớ hồi cấp 3 đây bác ạ. Cháu muốn nhờ bác nhắn Dớ cho cháu là bao giờ về nhà thì gọi luôn cho cháu bác nhé.
- Ơ … ơ … cậu là bạn nó mà không biết gì à ? Con Dớ nó mất cách đây 4 năm cùng đứa bé trong bụng, chết trong khi sinh...
"Cộp", Hải đánh rơi điện thoại xuống đất từ lúc nào, vậy là 2 mẹ con đã hiện hồn về gặp anh, họ tìm anh vì anh đã từng bỏ rơi họ khi họ cần anh nhất. Hải thấy nghẹn trong cổ. Những giọt nước mắt vừa lăn trên má thì anh bỗng nghe thấy tiếng vọng từ phòng trong, vẫn cái giọng the thé trẻ con đó :
- "5, 10, 15, 20 … Giông muốn chơi trốn tìm, chơi trốn tìm cơ"