chương 1: ám ảnh lớn nhất
Một vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra đã cướp mất đi người mẹ của tôi,vào năm tôi lên 8 tuổi,sốc..một cú sốc lớn kéo theo cả vô vàn nỗi buồn đã đè nặng lên thân xác nhỏ bé của tôi,nó như hút cạn niềm vui của tôi,nụ cười trên môi tôi đã tắt dần từ đó,và nó đã tắt ngấm khi nhận được tin bố tôi sắp lấy vợ mới,một Người phụ nữ bên thôn,37 tuổi,đã có 2 con,một đứa con trai bằng tuổi tôi và một bé gái ít hơn tôi 1 tuổi...
có chút sợ,chút lo lắng...vì đã từng đọc những chuyện cổ tích viết về những bà Dì ghẻ họ rất ghê,rất tàn nhẫn đối với con chồng của mình,càng sợ hơn khi ghe thấy những lời của những bác hàng xóm nói là người bố tôi sắp lấy rất ghê gớm,nên chồng bà ta mới bỏ, do tôi sợ,nên tôi đã ích kỉ,giận bố vì không chung thủy với mẹ,và đã khóc lóc bảo ông Nội là không cho bố lấy..nhưng không,dù tôi có khóc lóc thế nào,dù có giận bố ra sao,bố tôi vẫn kiên quyết lấy người phụ nữ đó.
Do bố tôi đã nhiều tuổi,nên không tổ chức hôn lễ,mà chỉ lên xã đăng kí kết hôn là có thể rước Dì về nhà,ngày Dì về nhà,tôi sợ sệt không giám ra ngoài đón,chỉ đứng nép sau cánh cửa,đưa mắt nhìn qua khe hở ra sân,tôi thấy ông bà nội tôi,chú bác tôi,và có 3 người lạ mà tôi chưa gặp bao giờ,một người phụ nữ đứng cạnh bố tôi,tôi đoán là Dì,còn 2 đứa trẻ theo sau,chắc là con của dì..
nhìn người phụ nữ đó tôi thấy có vẻ là hiền,không giống như tôi đã từng nghĩ,cũng không giống như miêu tả trong những câu truyện cổ tích,cũng không giống như lời các bác hàng xóm nói..
***
1 năm sống chung với dì,tôi đã quen dần với cuộc sống thiếu đi vòng tay bao bọc của mẹ,và cũng đã quen dần cách sống của dì..
Dì rất hiền với tôi,rất hay bảo vệ tôi mỗi khi con trai dì bắt nạt tôi,và rất hay mua quà cho tôi..trẻ còn mà ai mà trả thích bánh kẹo,tôi cũng vậy cũng thích và đã bị dụ dỗ và đã coi Dì là người mẹ thứ 2 của mình..
mua hạ qua,thu lại tới,thu tàn đông lại xang,rồi mùa xuân lại tới,một năm lại trôi qua nhanh chóng...tính tính dì bắt đầu biến chất,hay quát mắng tôi,đánh đập tôi vô cớ và tôi cũng đã hiểu ra bộ mặt giả tạo của dì,ngày trước sự quan tâm của dì đối với tôi đều là giả tạo hết...chỉ muốn lấy lòng tôi và ông bà nội tôi..
Nhưng mà tôi cũng không hiểu tại sao,dì muốn lấy lòng tôi và ông nội tôi làm gì? nếu dì muốn lấy lòng ông bà nội tôi thì sao giờ lại biến chất như vậy, hay đánh đập tôi vô cớ,chỉ cần tôi xang méc với ông bà nội tôi thôi,là những việc dì làm cho tôi ngày trước đều tan thành mây khói hết,thật là khó hiểu.
-thằng Cò đâu(cò là biệt danh của tôi,tên thật tôi là Đạt)_tiếng dì gọi,tôi đang ở sau nhà và ngồi trong bếp nấu cơm, đang xoa xoa những vết thương trên tay,lưng,chân do những chiếc roi tạo ra từ chính tay dì..
ghe tiếng dì gọi,tôi vội đựng dậy chạy thật nhanh lên nhà,dì đang đứng ngoài sân,tay cầm chuổi,mặt đỏ vì tức giận,chợt dì quay xang nhìn tôi,mắt dì trợn ngược lên,chỉ nhìn ánh mắt của dì thôi,mà tôi đã sợ run người,mồ hôi tứa ra ướt đẫm áo..
-dạ,dì gọi con_tôi run run nói.
-tao nói là mày quét sân cho sạch,mà mày quét bẩn thế này à?_dì vừa nói vừa tiến lại chỗ tôi đứng.
-dạ để con quét lại_tôi vội cầm lấy cây chuổi từ tay dì,tôi cố tỏ ra nhanh nhẹn,sợ dì thấy tôi chậm chạp sẽ giận tôi hơn,và sẽ lại đánh đập tôi..
-lần này mày mà không quét sạch,thì mày chết với tao ghe chưa_dì vừa nói,vừa lấy tay ấn đầu tôi xuống,lực mạnh,mà người tôi lại rất yếu vs gầy,nên đã ngã chúi rụi..
dì bước vào nhà,tôi gượng ngồi dậy,đứa con trai của dì ngồi trên hè thấy tôi bị dì mắng thì hả hê cười,đứng dậy,cố nuốt cơn tức vào tim,tôi cầm chuổi quét thật sạch cái sân..
***
bữa cơm tối nay lại diễn ra trong nước mắt,tôi không được ngồi ăn cùng mâm với dì,chỉ được dì cho một bát cơm,vài miếng rau,rồi đi đâu ăn thì đi...hôm nào ăn may có bố tôi ở nhà thì được ngồi ăn cùng dì,cực khổ ngày đó tôi sống như một con chó,chỗ ngủ cũng tồi tàn,chỉ một chiếc giường nhỏ,cái chiếu rách và chiếc chăn mỏng,mùa hè còn đỡ,chứ mùa đông tôi lạnh thấu xương..
Cầm bát cơm xuống bếp,bật đèn,ngồi dựa vào đống dơm,tôi nhìn bát cơm mà ứa nước mắt,đặt bát cơm xuống đất,thu 2 đầu gối lại với nhau,gục mặt xuống..và khóc,tôi khóc nức nở thành tiếng..vì tôi đau quá,tôi nhớ mẹ tôi,nhớ những ngày được ở cùng mẹ tôi,được ôm mẹ,ghe mẹ kể những câu truyện ngay xưa mối khi đêm xuống,ôi sao mẹ lại bỏ tôi chứ?,sao ông trời lại tàn nhẫn đối xử với tôi như thế chứ? tôi hận tất cả,hận bố tôi đã rước dì về,làm tôi phải sống trong đau đớn thế này..
rồi đâu đó vang vảng trong gió có tiếng dì mắng chửi tôi,bịt tai lại thật chặt để không ghe thấy tiếng dì mắng chửi,nhưng sao lại như vậy? Tôi vẫn ghe thấy tiếng dì mắng chửi tôi,phải chăng đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng tôi..
Rồi hình ảnh của dì cầm roi đánh tôi lại hiện lên,hoảng sợ nhắm chặt mắt để không nhìn thấy,nhưng tại sao tôi vẫn nhìn thấy,tôi vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh của dì,đó là ám ảnh lớn nhất đời tôi.
***
làng tôi vẫn có rất nhiều người có suy nghĩ cổ hủi,là trọng giàu khinh nghèo,xóm tôi cũng vậy,họ thấy tôi ăn mặc bẩn,người ốm yếu,nên họ cấm không cho con họ chơi với tôi,nhưng không phải là tất cả đều cấm con họ chơi với tôi,tôi vẫn có 2 người bạn thân, 1 đứa tên Huy ,và một người con gái nữa,người con gái đó là thiên thần của tôi..thiên thần tôi nói là ai? Là em Mỹ Ngọc.