Đáng nhẽ giờ phải ngủ rồi cơ. Vì mai thi rồi mà chưa ôn bài gì cả. Nhưng mà đêm ngủ 1 mình 1 phòng, nghĩ ngợi lung tung rồi lại tủi thân khóc. Còn nhớ vào ngày 20/9 năm ngoái, trời mưa, được bố chở cùng với cả vali quần áo to đùng ra Cầu Giấy đưa ra chỗ trọ. Trên đường đi thì hồi hộp, vui lắm. Cũng phải thôi, ao ước được học đại học, được thoát ra khỏi căn nhà tù túng, được bay nhảy, được tự do đã thành hiện thực rồi. Nhưng mà ngồi trên xe nhìn đường xá và bắt đầu sợ. Đường HN sao mà đông thế, làm thế nào đây? Mình phải đi học bằng xe đạp đến trường nữa chứ. Bố mẹ ơi! Con sợ xe lắm. Ngày trước con đi đúng mà đường ở quê rộng thế vẫn còn bị đâm cơ mà. Đường ngoài này vừa chật vừa đông con biết làm sao đây? Trời ạ! Cứ nghĩ vẩn vơ rồi cũng đến nơi rồi. Bố mang giúp đồ lên tầng xong tranh thủ lúc mình sắp xếp đồ đạc thì ngồi nói chuyện với bà chủ nhà. Đợi mình xếp đồ đạc xong thì gọi xuống nhà, bố chở đến trường. Từ nhà đến trường khoảng hơn 2km. Bố chở đi đường làng, với đi đường rất chi là ngoằn ngoèo. Chở ra đến trường xong chở về nhà trọ, cứ thế 2 lần. Rồi bố hỏi đã nhớ đường chưa, mình cũng tự tin đáp ngay là hơi nhớ rồi. Xong bố chỉ chép miệng và bảo mình dắt xe đạp ra đi lại 1 lần nữa cho yên tâm. Ựa. Ựa. Chết mất! Lúc í chỉ nghĩ bố ác thế, mới chở con đi 2 lần mà đã bắt con tự đi ra trường rồi. Đường HN đi còn chưa quen, còn chưa biết sang đường nữa. Nhưng mà bố bảo thế rồi đành phụng phịu dắt xe đạp ra đạp đi. Bố đi xe máy bám sát ngay sau. Công nhận tự đi có khác. Lộ ngay ra là cái đầu ngu ngốc, không nhớ được đường. Rẽ trái, rẽ phải lung ta lung tung, làm bố phải gọi giật lại mấy lần. Đến lúc sang đường còn không biết sang nữa chứ. Ngố ơi là ngố. Vất vả mãi mới xong hành trình. Rồi bố cũng đi về luôn vì sợ muộn, để lại mình ở đấy với đứa bạn cùng làng. Lúc đi tắm còn nghĩ tại sao mình ngu thế không biết, chỉ tại ham chơi mà giờ ra nông nỗi này, nếu mà cố thêm tí nữa thì đã đỗ vào NV1 học cùng đứa bạn thân rồi, lúc đi học có 2 đứa đi cùng nhau cho đỡ sợ nữa.Xong lại nghĩ biết thế mình nộp nv2 trường dân lập ở cách nhà 10km cũng được, đi cho gần, đi xe bus nữa. Haiz. Nhưng mà đam lao thì phải theo lao. Biết làm sao được cơ chứ. Tại quen thói tắm lâu với nghĩ linh tinh đến lúc tắm ra bị bà chủ nhà nói sao tắm lâu thế. Nghe nói xong cũng chán đời và nhớ nhà. Và cứ thế từ tối hôm 20/9 đến 22/9, tối nào cũng rủ đứa bạn đi ra trường cùng. Cũng tại cái tội đầu óc trên mây nên đi mãi mấy hôm mới nhớ được đường. . . Hôm nay là ngày 23/9, kỷ niệm đúng 1 năm bạn Mây đến trường. Bây giờ, bạn í đã đi thông thạo đường rồi. Bạn í cũng không có ác cảm với những người sống ở HN như hồi mới ra nữa. Vì bạn í hiểu rằng không phải cứ ở ngoài HN là người HN đâu. HN nhiều dân tỉnh lắm, và những con người sống trên đất này không thể hiền được. Cuộc sống quá bon chen, khó khắn. Mọi người còn phải lo cho chính bản thân họ chứ không có thời gian giúp bạn khi bạn muốn hỏi đường hay gặp những khó khăn trên đường. Nhưng bên cạnh đó, nhờ công việc và cả thời gian, mình cũng đã gặp được nhiều người tốt... Có lẽ mọi chuyện nên đơn giản ở đó thì tốt hơn. Nhưng mà sự thật thì không như vậy. Có quá nhiều những chuyện khác xảy ra, và học hành thì càng ngày càng khó hơn. Việc phân bổ thời gian giữa học và làm của minh chưa hợp lý khiến cho mình không có thời gian để học nữa. Công việc thì khá là mệt, phải tiếp xúc với nhiều người, nhiều loại người, phải chiều lòng khách cũng như sống vừa lòng gia đình họ hàng mà mình đang ở nhờ khiến cho mình càng ngày càng giả tạo. Sống giả tạo, áp lực nhiều, bị mắng mỏ khiến đầu óc như lúc nào cũng phát nổ ra. Ngay bây giờ đây mình chỉ muốn được giải thoát ra khỏi cảnh nợ nần, công việc, học hành. Đã có lúc mình còn nghĩ đến việc đi tìm 1 ng tốt, có khả năng kinh tế để lấy luôn cho nhanh, để thoát khỏi những áp lực này.Nhưng mà không thể. Tìm 1 người để lấy làm chồng đâu phải là dễ đâu. Nó phụ thuộc vào nhiều cái và cả duyên phận nữa. Mà nghĩ cho cùng bỏ học bây giờ thì phí quá. Cố thêm 2,3 năm nữa thôi là ra trường rồi. Mà giờ bỏ học thì biết làm gì đây? Lại lê la ngoài đường kiếm tiền chắc? ... Nói chung là không ổn tẹo nào. Giờ đây khi viết đến những dòng này rồi mình vẫn chưa tìm ra lối thoát cho chính mình. Mình chỉ muốn chạy trốn tất cả thôi. Muốn đi thật xa. Ngày mai, nếu mình tiếp tục bị mắng, tiế tục bị nói, thì khả năng mình sẽ bỏ đi thật. Mình cũng không thiết gì đến tiền, tương lai nữa. Mình chán lắm rồi. Xin mọi người đấy! Mọi người đừng như thế nữa. Tôi cũng là con người mà. Tôi cũng cần nghỉ ngơi mà. Cứ nghĩ đi học ĐH chỉ có học thôi. Chứ có bao giờ nghĩ là phải đi làm trả nợ thế này đâu.

((