Chap 1:
Ngày ấy mình là sinh viên năm nhất lên nhập học thuê trọ ở chung với 2 thằng nữa, đều là sinh viên năm đầu cả trong đó một thằng cùng quê đã quen biết trước rồi, với một thằng khác tỉnh đợt đi thi đại học chung phòng nên cũng quen xã giao sơ sơ. Xong lúc đi tìm phòng trọ tình cờ gặp lại nhau và nảy ra quyết định rủ nhập chung ở ba thằng luôn cho vui ( vui là suy nghỉ lúc đầu chứ về sau xãy ra nhiều chuyện không ngờ thì không còn vui vẻ gì nữa )
...Khoảng thời gian bắt đầu bước vào cuộc sống sinh viên, sống tự lập xa gia đình, ở chung phòng với hai đứa này cũng góp phần xoa dịu đi cảm giác buồn chán mỗi khi nhớ nhà nhớ gia đình...
Không biết do còn khá sớm so với thời điểm chính thức nhập học hay sao mà mấy căn phòng xung quanh chổ trọ mình ở vắng tanh không thấy bóng dáng con người nào cả. Trời thì mưa nhẹ, không khí xoe xoe lạnh, cái lạnh đặc trưng của xứ này. Thấy chán chán nên muốn đi lòng vòng để khám phá thêm ,cứ tưởng trên tầng 2 khu trọ này chỉ có mỗi phòng mình là tồn tại hơi thở của con người, thì ngờ đâu vừa bước vài sải chân ra lan can trước ngôi nhà , thì bất ngờ bị 1 cánh cửa sổ đập bụp vào đầu,đau tháy mấy ông trời

ngó mắt qua thì thấy 1 con nhỏ đang há mồm ngáp, mắt mở to vẻ ngạc nhiên,

rồi vội xin lỗi ríu rít . Còn mình thì tay xoa đầu mặt nhăn nhăn vì đang hơi bị ê và không quên nói câu xã giao : chào bạn

Nó: ủa .bạn người mới tới hả
Mình : Ừ người mới..
............
....'
.... .
Sau khi nói chuyện một hồi thì mình cũng được biết thêm một số thông tin về con nhỏ này nó không huề là con nhỏ mà là một bà chị

lớn hơn mình 2 tuổi, đang học năm 2 cùng trường mình và cư trú tại khu trọ này được vài tháng rồi,, bà chị còn cho biết thêm một thông tin cực kỳ Hót nữa, sỡ dĩ mà khu trọ ở đây vắng người là do.......chủ trọ là một bà già......khó tính, à không rất khó tính và kỳ cục

bao nhiêu người từng vào đây thuê không chịu nổi cũng đều bức hết,tiếng dữ đồn xa nên chả ai muốn đến thuê, dù cho phòng xá tương đối sạch đẹp với nằm ở vị trí gần trường đắc đia như vậy,tới này mình có thắc mắc nên hỏi lại bà chị

Mình: ủa chị? hôm qua em thấy bà cũng dễ chiu mà, đâu đến nổi !
Bà Chị: ờ.. mới đầu vây thôi e, dần dần rồi sẽ biết ..(cười há há)

( Về sau thì mình cũng đã được biết, quả thiệt là lời bà chị nói không sai tí li ti nào, còn nhớ cái ngày cuối xách gói ra đi mình đả đảo một bửa tanh bành khối lữa dãy trọ của bà chủ , mặt dù mình là thằng hiền lành và ít nói nhì ở đây, nhưng tức nước rồi cũng sẽ vỡ bờ mà

)
Còn cái lý do tại sao bà chị này ở đây được đến tận bây giờ mà không có vấn đề gì, cũng không quá khó đoán vì bà chị này là một tạch nam chính hiệu, tức là ngày tới chỉ ở trong phòng thôi, bế quan tu luyện , hình như tu truyện với luyện phim hay sao đấy, không ra ngoài nhiều, không giao du bạn bè gì hết ,còn khi nào bà chủ trọ nổi hứng lên chửi hay mắn miết gì, thì bà chị không huề xoắn cứ cắm phone vào tai kiểu bất cần đời, không cần quan tâm đến thế sự diễn ra thế nào,chỉ một mình một máy là đủ. Sống như tách biệt với xã hội loài người á, thôi nói đơn giản dễ hiểu là tự kỹ đi. biết được chuyện này thì mình cũng khá là ngỡ ngàng bởi bà chị này nhìn mặt muỗi cũng ko đến nổi nào, da trắng, mắt sáng dễ thương phết ấy chứ, cơ mà lại có lối sống như vậy ..thật là . haizzzz!!!

Trong khoản thời gian háo hức chờ đợi đến ngày chính thức được nhập học, được cắp sách đến giảng đường gặp gỡ đồng bạn trương lứa, thì mình với 2 thằng chung phòng ngày càng có vẻ thân thiết hơn và nói chuyện với nhau nhiều hơn, cũng bớt khách sáo đi nhiều phần.Trừ thời gian ra ngoài đi dạo ngắm cảnh ,ngắm gái, ngắm đường xá với đi mua một số vật dụng còn thiếu về phòng ,thì ba thằng thường ngồi cùng nhau góp gió, kể chuyện này chuyện kia, kể những chiến tích thời quá khứ của mỗi thằng cho nhau nghe... đủ thể loại... .Nói đến lúc chán chê hoặc khi chưa kịp nghỉ thêm ra chuyện gì để nói tiếp, thì cả bọn nằm lăn dài ra giường bấm điện thoại giải trí

. ....Cứ như vậy rồi thời gian cũng trôi êm ả qua đi đến ngày thứ Tư kể từ khi xa nhà lên đây nhập học. Hôm đó vào buổi sáng ,trong lúc 2 thằng vô dụng kia đang tay trong tay chiếc điện thoại ấn lướt liên tục

Thì mình một con người thông minh,siêng năng, khóe tay, đa tài đang cầm thật chặt trên tay một cục đá và thực hiện những cú ghõ thuần thục ..binh..binh.. vào tường để đóng cây đinh treo tấm ảnh phong cảnh mới mua hôm qua ,trong lúc đang tập trung vào công việc mặc cho 2 thằng cùng phòng đang làm xàm gì đó. Thì Ôi

bổng nhiên bên ngoài cửa có tiếng hét om xòm ##?&a&*@#;?/#% CHÚNG MÀY PHÁ NHÀ CỦA BÀ???ﹾﹾﹾ$%&*@#\ MỞ CỬA RAAAAA ...LÀM GÌ BÊN TRONG ĐÓ??????......
và chuyện gì đến rồi cũng đến, chắc các bạn đã biết là chuyên gì rồi, một hồi sau khi mắng chửi đã đời và răn dạy mấy câu vô nghĩa, vô ích, vô dùng thì bà chủ trọ quý báu của tôi cũng chịu đi xuống để trả lại sự bình yên cho nơi này( chắc là khô cổ họng hết nói nổi rồi chứ không cũng chưa xuống đâu à

), bả vừa đi chưa được mấy giây thì thằng Đ lên tiếng : MỊA ..có cái móc dán tường sao không mua mà treo, dốt vc...đ mờ...mới sáng đã bị tra tấn cái lỗ tai ...$%@ﹾﹾﹾ thằng Đ nói vừa dứt lời, thì thằng T đang nằm trên giường cũng tiếp nối theo phán: Ông X làm liên lụy ae quá nhé, mới sáng điên hết cả đầu..f*ck..
Mình thấy thế bực bực

nên cũng lùi lũi bước ra ngoài tránh mặt 2 ông thần trong phòng với để thay đổi bầu không khí

....Đang đứng thẫn thờ ngoài hành lang thì nghe phía dưới cầu thang vọng lên âm thanh nói chuyện của vài người ,trong đó có chất giọng kheng khẻng quen thuộc mới vừa nghe lúc nãy ..ồ nhưng sao giờ có vẻ êm dịu dễ nghe hơn hẳn giống y hệt như lúc mấy thằng mình mới đến đây hỏi phòng thuê vậy ,đi cùng với giọng kheng khẻng đó thì có thêm giọng 1,2 nữ nữa, tiếng nói chuyện với tiếng bước chân nghe càng lúc càng rõ ràng và gần hơn ,quả là đang tiến lên trên này rồi ..Thôi éo muốn kịch mặt với bà chủ quý báu nữa đâu zô phòng cho lành, đầu nghỉ và chân hành động ngay quay gót bước vào tay vừa chạm vai cửa còn 0,069,96% giây nữa là mở được ..Cơ mà mình đã 1 nghe âm thanh phát tiết ra còn nhanh hơn, thứ âm thanh quen thuộc ớn lạnh mà giờ nghe sao tha thiết lắm: ê X bà nói này !!!!!... á đù ko kịp sao ta?

mình gãi đầu quay sang hướng bà:
Dạ ..sao hả bà?
Bà: X qua giúp bà cái này với..
Mình: dạ ..giúp gì hả bà ?
Bà: Thì cứ đi theo bà qua đây đã
Mình Dạ tiếp cái nữa rồi lầm lù bước theo bà ,đi thẳng tới phòng bà chị tự kỹ, xong rẽ qua bên phải đi vài bước nữa thì mình đứng trước 1 căn phòng bên trên có số 12
À.. ra việc bà nhờ là phá dùm khóa cửa phòng này ,vì bà để mất chìa khóa ổ đâu tìm không thấy, mà giờ có người đang muốn xem phòng để thuê không vào được nên phải phá cửa và không ai khác người thông minh, siêng năng, khéo tay,đa tài như mình được chọn để làm việc đó haizzz..!!!

đứng ngắm ngía cái khóa cửa, thiệt ra thì phá cái này không có gì khó khăn, chỉ cần lấy kìm vặn vài phát là ra, tại bản khóa sét mục lắm rồi ,
....Phía sau có tiếng bước chân tiến đến, mình đưa mắt quan sát thì thấy được có 2 người đang đi về hướng mình ,có một phụ nữ trung nhiên chạc ba mấy bốn mươi tuổi gì đấy đang đi cùng một đứa con gái mang giầy cao gót bước đi lọc cọc, dáng người thướt tha mái tóc đen hơi nâu thả dài loãn là và khẻ phập phề theo từng bước đi ,hai người đấy cùng đi đến gần chổ mình đứng ,thấy người lớn nên mình chào hỏi : dạ chào cô ! và cũng quay qua đứa con gái khẻ cười xã giao:chào bạn.! bé đó cũng gật đầu cười tươi rồi chào lại mình..giờ đứng gần thế này nên nhìn kỹ được dung nhan của con bé này khuôn mặt rất sáng nhìn vào toát ra vẻ đẹp rất tươi ,đặt biệt là đôi mắt to tròn long lanh giàu sức sống đầy cuốn hút, bé này thì không phải là quá đẹp nhưng khuôn mặt rất có duyên cái duyên mà thằng con trai nào nhìn vào cũng thích hết